Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 332: Xe tăng nhãn hiệu Lò Bát Quái



Chương 332: Xe tăng nhãn hiệu Lò Bát Quái





Hắn không biết là không phải hắn may mắn, mà là trong nháy mắt khi bộ xương khô ra tay, thì máu đó nhất định sẽ không rơi xuống người hắn.

Ngay lúc Tần Thọ đang suy nghĩ, thì Đông Hải Long Cung lại đang loạn thành một đoàn.

-Cái gì? Con thỏ kia chém cả Hắc Giao Long rồi à?

Đông Hải Long Vương kinh ngạc nói. Chẳng qua, sau đó lại lắc đầu:

-Hắc Giao Long kia cũng chỉ là Nhân Tiên cửu phẩm mà thôi, chết thì chết. Bổn vương chính là Địa Tiên, giết hắn cũng dễ như trở bàn tay.

Ngao Bính nghe vậy, nói:

-Phụ vương, một khi đã như vậy, lát nữa con thỏ tới, còn phải nhờ người ra tay mới được.

Ngao Quảng cười nói:

-Con ta cứ yên tâm, nơi này do Ngọc Đế sắc phong, là Long Cung do tượng thần tạo ra! Ở trong này, mặc kệ hắn là thiên thần gì, đều phải kính sợ ba phần! Có phụ vương ở đây, hắn không dám làm bậy đâu.

Ngao Anh nói:

-Phụ vương, con thỏ kia coi trời bằng vung, hơn nữa, trên người có một bộ xương khô thần kỳ bảo vệ hắn. Bộ xương khô kia chỉ cách không chém vài đao, đã chém Hắc Giao Long thành mấy nghìn khúc, rất có bản lĩnh, e rằng ít nhất cũng là Địa Tiên.

Ngao Quảng nghe thế, lập tức nhíu mày, Ngao Bính vừa trở về đã nói là Hắc Giao Long bị giết, nhưng không nói bị giết dễ dàng như vậy!

Ngao Anh tiếp tục nói:

-Huyết Yến Đao của Hắc Giao Long kia bị hai ngón tay bộ xương khô kẹp nát, cực kỳ lợi hại. Phụ vương, từ trước đến nay, Đông Hải Long Cung chúng ta và Tứ Hải chỉ muốn yên bình, thật sự không nhất thiết phải cương với con thỏ ấy. Đều là thiên thần, cho dù có sai, nói lời xin lỗi là được. Chẳng lẽ chúng ta xin lỗi, hắn còn có thể ra tay sao? Nếu thế hắn sẽ đuối lý, chúng ta tố cáo lên Lăng Tiêu Bảo Điện cũng có thể khiến hắn ăn quả đắng.

Ngao Quảng nghe nói thế thì hơi dao động.

Ngao Bính vừa nghe vậy, lập tức không chịu, la lên:

-Nhị tỷ, rốt cuộc là tỷ ở bên nào? Sao tỷ lại bênh con thỏ kia? Diệt uy phong của mình? Phụ vương chính là Đông Hải Long Vương, pháp lực thông thiên, sao có thể sợ con thỏ kia? Còn xin lỗi hắn? Mẹ nó chứ! Một con thỏ trên núi hoang như hắn cũng xứng à?

Ngao Quảng nói:

-Con trai à, tạm thời bớt giận đã.

Ngao Bính la lên:

-Phụ vương, con mặc kệ, dù sao hôm nay con bị ức hiếp, người phải giúp con! Lúc trước, khi con bị Na Tra giết, người đã ép Na Tra cắt thịt lóc xương. Hôm nay, con thỏ kia cũng khinh người quá đáng, con không cầu người lột da lóc xương hắn, nhưng ít nhất phải khiến hắn dập đầu nhận sai đúng không?

Ngao Quảng hơi rối rắm, lý trí nói cho hắn biết, Ngao Anh nói rất đúng.

Nhưng cảm tính lại khiến hắn không thể bỏ mặc nhi tử bị ức hiếp được... Nếu con thỏ kia thực sự là một nhân vật lớn tầm cỡ khó mà dây vào, hắn sợ hãi một chút thì cũng thôi đi. Nhưng con thỏ này chẳng qua là một con thỏ hoang trên mặt trăng thôi, nếu hắn sợ nó, chuyện này đồn ra ngoài, chẳng phải sẽ khiến người trong thiên hạ chê cười sao?

Huống hồ, Ngao Quảng vẫn luôn mang áy náy trong lòng về cái chết của Ngao Bính, giờ con trai lại bị ức hiếp, nếu còn mặc kệ...

Ngao Quảng thở dài một tiếng, vỗ long ỷ, nghiêm mặt nói:

-Mười sáu tướng của Đông Hải đâu?!

-Có thần!

Mười sáu đại tướng hải tộc đi vào Long Cung, chắp tay nghe lệnh.

-Bày Long Quy Bàn Sơn Trận, khóa chặt bốn phương tám hướng của Long Cung, không được để con thỏ kia chạy thoát! - Ngao Quảng quát lên.

-Vâng!

Mười sáu đại tướng hải tộc lập tức rời đi.

Ngao Quảng lại nói:

-Rùa thừa tướng, điều động tám trăm vạn quân tinh nhuệ của hải tộc, chặn con thỏ kia lại!

-Vâng!

Rùa thừa tướng nhận lệnh mà đi.

Tần Thọ đang đi về phía Đông Hải Long Cung, trong lòng suy nghĩ, nếu gặp được Đông Hải Long Vương rồi thì nên nói thế nào... Dù sao thì lần này hắn đến cũng không phải để đập phá, mà đến tìm rồng!

Không sai, con thỏ này chính là tới tìm một con rồng biết cưỡi mây phun mưa, sau đó đem về ném vào ngự hoa viên giúp Tiểu Thụ trồng cây, chỉ đơn giản vậy thôi.

Trên thực tế, đến tận bây giờ Tần Thọ cũng không cảm thấy mình làm chuyện gì có lỗi với Đông Hải Long Cung, bởi vì hắn vẫn luôn phong bế lục thức, hoàn toàn không biết trong lúc mình tu luyện, bộ xương khô đã làm chuyện gì...

Về phần vì sao hải tộc lại sợ hắn, hắn vẫn quy kết cho việc hắn là Nhật Dạ Du Thần.

Nhưng bản thân hắn hiểu rõ, Nhật Dạ Du Thần chỉ là một chức vụ tạm thời thôi, nên gặp Đông Hải Long Vương rồi, vẫn phải thương lượng đàng hoàng... Dù sao thì Long Cung không phải ở trên biển, nếu trên biển nhìn thấy một con rồng vừa ý thì cứ làm như không biết, đánh ngất rồi lôi về cho làm việc nặng nhọc cũng xem như thôi đi. Chạy đến Long Cung bắt rồng thì lại hơi bất hợp lý rồi.

Nhưng đang lúc Tần Thọ suy nghĩ nên làm thế nào lừa gạt Đông Hải Long Vương thì phía trước bỗng truyền tới một tiếng kèn, sau đó, một bóng đen to khổng lồ ập thẳng vào mặt, giống như núi cao, vô cùng áp lực.

Tần Thọ tập trung nhìn, lúc này mới phát hiện, cái thứ đang lao tới lại là một con cá voi khổng lồ!

Trên lưng con cá voi này cũng không biết là cõng theo bao nhiêu hải tộc, đông chi chít!

Vừa thấy mặt, những hải tộc đó cũng chẳng thèm chào hỏi, ào một cái xông lên, ánh sáng xanh lấp lóe, giống như mưa bão bắn về phía Tần Thọ!

Tần Thọ vừa nhìn một cái, thật sự đã bị dọa giật mình!

Cá Ngựa Tinh liền nhắm chặt hai mắt, kêu lên:

-Xong rồi, xong rồi! Sắp chết rồi, sắp chết rồi...

Loảng xoảng!

Một tiếng vang lớn kêu lên, một cái lò khổng lồ rơi xuống đất, Tần Thọ túm lấy Cá Ngựa Tinh nhét vào trong lò. Sau đó, Tần Thọ nhảy vào Lò Bát Quái theo, đậy nắp lên, quát lớn:

-Xông lên cho ta!

Lò Bát Quái kêu lên đầy uất ức:

-Con thỏ kia! Ngươi đừng có quá đáng! Ta là lò luyện đan, ngươi đem ta đi nấu đồ ăn cũng thôi đi! Giờ ngươi còn muốn xem ta là pháp bảo nữa à?

Tần Thọ ăn nói hùng hồn:

-Thủy Hồ Lô, Yêu Đai Thừng của Lão Quân cũng có thể làm pháp bảo, sao lò luyện đan ngươi lại không thể làm pháp bảo? Bây giờ, thỏ gia ta chính thức đổi tên cho ngươi. Giờ ngươi tên là xe tăng!

-Cái quái gì thế? - Lò Bát Quái ngạc nhiên.

Tần Thọ nói:

-Xe tăng! Nghe hiểu chưa?

Lò Bát Quái đầy vẻ mờ mịt, xe tăng là cái gì? Có điều thế giới của tiên nhân này, mỗi ngày không biết có bao nhiêu pháp bảo mới các loại, tên đặt ra cũng cổ quái hiếm lạ, không ai có thể biết hết tên của tất cả các pháp bảo. Cho nên, Lò Bát Quái cũng không đào sâu, mà quật cường nói:

-Con thỏ kia, ta mặc kệ ngươi gọi ta là cái gì. Tóm lại, ta thà làm một cái nồi cũng không làm xe tăng gì đó đâu!

Tần Thọ nói:

-Ngươi đừng ép thỏ gia ta động khẩu nha!

Lò Bát Quái kêu lên:

-Có bản lĩnh thì ngươi đừng động khẩu, chúng ta động thủ!

Tần Thọ trực tiếp há miệng cắn, cùng lúc đó, trường mâu cũng rơi xuống, bắn lên Lò Bát Quái kêu leng keng!

Lò Bát Quái vừa thấy, cũng không biết là bị bắn mà tức giận hay là bị con thỏ dọa, nhảy lên quát to một tiếng:

-Các ngươi quá đáng rồi đấy! Ta liều với các ngươi!

Nói xong, Lò Bát Quái bước chân lên, vù một cái đã xông ra ngoài. Những nơi đi qua, cái gì mà thần thông pháp thuật, đại đao chém vào lò đều chẳng để lại được một dấu vết gì!


Bạn cần đăng nhập để bình luận