Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 530: Huyết mạch truyền thừa của con thỏ



Chương 530: Huyết mạch truyền thừa của con thỏ





Chưa nói xong, Hữu Khuyết đã chực động thủ.

-Dừng tay! Hắn là của ta! - Bồ Cung hét lớn, ngăn không cho Hữu Khuyết ra tay.

Hữu Khuyết phẫn nộ nhìn Bồ Cung chằm chằm, Bồ Cung giận dữ trừng mắt lại nói:

-Mời tuân thủ quy tắc!

Hữu Khuyết đành bất lực đưa mắt nhìn Đại Đỉnh chân nhân, Đại Đỉnh chân nhân liếc nhìn Lam Tam thấy Lam Tam vuốt thanh đoản kiếm trong tay, Đại Đỉnh chân nhân cười mếu máo vẫy tay với Hữu Khuyết, bảo hắn ta nhẫn nhịn.

Lúc này Hữu Khuyết mới cam lòng lùi về sau một bước, không ra tay nữa.

Tần Thọ nhìn về phía Bồ Cung, thời khắc này, Bồ Cung đang lau chùi vết máu phun lên món binh khí được trui rèn bằng cả tâm huyết đã bị con thỏ cắn nát, khí huyết bị đè nén.

Thấy con thỏ quay đầu ngoảnh lại, ánh mắt trở nên nghiêm nghị, hắn đang định lên tiếng nói điều gì.

Thế mà con thỏ này lại giơ tay ra trước, rồi dựng ngón tay giữa lên! Quá quắt hơn thế là con thỏ như thể sợ hắn ta nhìn mà không hiểu, còn làm phép biến ngón tay giữa to ra, giống hệt cậu nhỏ bị xung huyết, đập vào mắt rõ mồn một.

Đã thế trên ngón tay lại còn hiện ra một lá cờ nhỏ, trên lá cờ viết dòng chữ: "Ê thằng ngu kia, ngươi qua đây!"

Ngay lập tức, Bồ Cung chỉ cảm thấy trên khuôn mặt to bự của con thỏ kia, ngoài vẻ đê tiện ra, còn cực kỳ gợi đòn!

-Ta giết chết ngươi!

Bồ Cung phẫn nộ, thi triển mật pháp, thanh loan đao trong tay hừng hực cháy lên một lớp lửa đỏ rực, năm ngón tay vỗ lên thanh loan đao, một ác linh cầm kiếm chui ra khỏi ngọn lửa, ác linh gào rú xông về phía Tần Thọ, chém thẳng một nhát về phía cái đầu to của Tần Thọ!

Tần Thọ bật cười khoái trá, phần đầu phình ra to hơn, miệng rộng ngoác hết cỡ, há to cắn ác linh!

Bồ Cung cười mỉa:

-Con ác linh này của ta toàn thân là hỏa diễm, chuyên thiêu đốt các linh hồn, người dám nuốt nó? Đúng là đâm đầu vào chỗ chết!

Thế nhưng huênh hoang không quá nổi một giây, con thỏ há miệng nuốt trọn ác linh, chỉ còn nghe thấy tiếng nhai lạo xạo vang lên, tiếng gầm rú ban đầu của ác linh bỗng chốc nín lặng.

Hự...

Bồ Cung thấy lại có thêm một vết nứt trên thanh loan đao của mình, luồng khí huyết bị lôi kéo, lại phun ra một ngụm máu tươi. Trong cơn hoảng loạn, Bồ Cung dự định phòng thủ, tránh không để con thỏ thừa thắng xông lên.

Thế nhưng nguyên nhân khiến hắn ta thổ huyết là con thỏ hoàn toàn không coi hắn ta ra gì, chẳng buồn liếc nhìn mà quay ngoắt đi, khạc mạnh về phía Hữu Khuyết đang hóng hớt đằng xa nói:

-Ta khinh!

Giây lát sau, Tần thọ khạc ra một đống những tia lửa, các tia lửa bay vút lên trời cao hợp lại thành một ác linh, ác linh vung thanh đại đao chém thẳng tới Hữu Khuyết còn đang ngơ ngác, Hữu Khuyết chửi mắng:

-Đối thủ của ngươi không phải ta! Mẹ kiếp!

Tuy miệng đang chửi, nhưng Hữu Khuyết vẫn quét một đường kiếm tiêu diệt ác linh.

Thế nhưng ác linh không chỉ có sức tấn công một đòn như thanh loan đao, ác linh chưa chết thì sẽ bám riết lấy không thôi, hơn nữa khí lực mạnh lạ thường, kèm theo cả đòn tấn công bằng lửa.

Đánh cho Hữu Khuyết chửi bới om sòm, cuối cùng không thể không lấy bích ngọc hồ lô ra sử dụng, chỉ một thoáng đã thu phục ác linh vào trong hồ lô, lúc này mới xem như kết thúc.

Hữu Khuyết quay lại nhìn Tần Thọ giận dữ, định động thủ.

Bồ Cung nói:

-Quy tắc!

Hữu Khuyết nghe thấy vậy, tức đến độ suýt hộc máu, hắn ta bị đòn mà không thể đáp trả, chó má thật sự! Cuối cùng buông một câu chửi:

-Quy tắc chó tha!

Tần Thọ sung sướng cười ha hả, hắn bắt đầu thích mớ quy tắc của đám người này, cười thì cười, nhưng ánh mắt của hắn lại mỗi lúc một lạnh lùng hơn.

Đồng thời, Tần Thọ cũng thầm quát tháo trong lòng: "Thằng cha nào vừa vẽ chữ trong đầu ta, ra đây ngay! Ngươi là hệ thống hay là lão già trong chiếc nhẫn? Ngoi lên đã nào!"

Nhưng đáng tiếc, mặc cho Tần Thọ gào thét cỡ nào, trong đầu vẫn không có lấy một âm thanh, một chữ cái nào xuất hiện.

Tần Thọ sốt ruột, lầm bầm nói những lời này ra ngoài miệng.

Lúc này, Lý Trinh Anh từ nãy vẫn nằm sau lưng Tần Thọ đã khôi phục lại tương đối, nghe thấy mối nghi ngờ của Tần Thọ, cũng hỏi với vẻ đầy nghi hoặc:

-Trong đầu ngươi có chữ?

Tần Thọ vô thức gật đầu:

-Phải, ngươi biết à?

Lý Trinh Anh đáp:

-Tiên sinh từng nói, giữa thiên địa có rất nhiều sinh vật kỳ lạ, với huyết mạch cao quý, mang trong mình truyền thừa huyết mạch, đời sau chỉ cần hội đủ các điều kiện để kích hoạt là sẽ nhận được tin tức trong truyền thừa huyết mạch. Chắc có lẽ ngươi đã làm sống dậy những tin tức trong truyền thừa huyết mạch... Nhưng ngươi là một con thỏ thì có truyền thừa huyết mạch gì chứ?

Tần Thọ gãi đầu, hắn cũng rất tò mò là một con thỏ thì lấy đâu ra truyền thừa huyết mạch, nhưng điều này đã không còn quan trọng nữa, chỉ cần mạnh lên là được.

Tần Thọ nói:

-Được rồi, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi. Ta nhất định sẽ giúp ngươi xử lý những kẻ vừa bắt nạt ngươi.

Lý Trinh Anh nghe vậy, nhoẻn miệng khẽ cười, nhắm mắt lại, một luồng nguyên khí thuần khiết chảy khắp cơ thể, xác thịt đang hồi phục nhanh chóng. Rõ ràng nàng còn muốn sau khi hồi phục lại sẽ giúp Tần Thọ một tay.

Tần Thọ thoáng lơ đễnh, đã cảm thấy có cơn gió ập xuống trên đầu.

Tần Thọ ngước lên thì thấy hai tay Bồ Cung ôm một cây đại đao từ trên cao giáng xuống, quát lớn:

-Chết đi!

Tần Thọ ngẩng đầu, há miệng!

Choang!

Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đều nhìn thấy con thỏ có cái đầu siêu to khổng lồ này há cái miệng rộng ngoác, hai cái răng hệt như hai cánh cửa!

Một đao của Bồ Cung chém thẳng vào răng cửa của con thỏ!

Cùng lúc những tia lửa tóe ra tứ phía, cây đại đao thoáng chốc vỡ vụn.

Tiếp đó, cái lưỡi của con thỏ kia cuốn nửa cây đao gãy vào trong miệng, nhai rau ráu, đồng thời một cú vả hất văng nửa cây đao gãy còn lại của Bồ Cung.

Bồ Cung lật ngược bàn tay lại hiện ra một cây đao nữa liều chết với con thỏ!

Khí lực của Tần Thọ không nhỏ, khí lực Địa Tiên của Bồ Cung cũng không yếu, hai người liều một phen sống mái với nhau, lòng bàn tay ép lên sống đao đè mạnh xuống, hai người mỗi lúc một tiến sát lại gần, thậm chí chạm cả đầu mũi vào nhau.

-Con thỏ kia, ngươi chết chắc rồi! - Bồ Cung cười gằn nói.

Con thỏ không nói gì, mà chỉ nhìn hắn bĩu môi rồi... phụt!

Khoảnh khắc ấy, Bồ Cung nhìn rõ một bãi nước miếng lớn mang theo cả đống vụn đao phun tới!

Chí mạng cũng đã đành, nhưng vào thời khắc then chốt mà cái tên này lại thực sự làm hắn ta phát ói!

Bồ Cung khiếp sợ lùi vội về sau, kết quả là những mảnh vụn kia hợp lại thành nửa cây đao giữa không trung chém vào giữa đỉnh đầu hắn ta!


Bạn cần đăng nhập để bình luận