Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 673: Đồ ăn đâu?



Chương 673: Đồ ăn đâu?





Trên bàn còn có một con thỏ mập mạp đang ngồi, miệng của con thỏ kia quay trái quay phải, bưng một bàn đồ ăn lên, há to mồm, trực tiếp đổ vào trong miệng! Một bàn đồ ăn cứ như thế đi vào bên trong miệng con thỏ…

Sau đó cái con thỏ này bỏ đĩa xuống, lấy tay lau dầu ở trên miệng, vui vẻ nói:

-Ngon! TIểu hòa thượng, ngươi thật sự không ăn chút nào à? Ăn ngon lắm đấy! Mặc dù trù nghệ của những đầu bếp này cũng bình thường thôi, nhưng mà nguyên liệu nấu ăn đều là nhất đẳng! Vào trong bụng liền hóa thành nguyên khí cuồn cuộn, đại bổ đó!

Tiểu hòa thượng khẽ lắc đầu nói:

-Không ăn.

-Vì sao? Không phải là ở đây còn có rau xanh sao?

Tần Thọ chỉ vào đĩa rau xanh trên bàn hỏi.

Tiểu hòa thượng nói:

-Ngươi ăn thì không sao, bần tăng mà ăn sợ là sẽ bị đuổi chạy.

Tần Thọ không hiểu hỏi:

-Vì sao?

Tiểu hòa thượng cười không nói, sau đó liếc qua người hầu của Phong Đô đại đế đang đứng ngoài cửa.

Người hầu kia nhìn thấy tiểu hòa thượng liền sợ đến choáng váng, đứng tại chỗ run rẩy chỉ vào tiểu hòa thượng nói:

-Ngươi… ngươi

Tiểu hòa thượng nói:

-Đừng đứng ở đó nhìn, không nên quấy rầy bần tăng ăn cơm.

Người hầu kia nghe thế thiếu chút nữa là khóc, người trong phòng hắn không thể trêu vào, mà người bên ngoài hắn càng không thể trêu vào! Nhưng tiểu hòa thượng không cho hắn nói chuyện, hắn thật sự không dám nói lời nào. Thế là hắn liền dùng ánh mắt tội nghiệp nhìn tiểu hòa thượng…

Tiểu hòa thượng nhìn thấy, bất đắc dĩ vung tay lên, người hầu kia lập tức bị định tại chỗ, hai mắt đen thui, cái gì cũng không nhìn thấy, biểu cảm cứng đờ. Có điều trong lòng người hầu kia liền thả lỏng hơn nhiều, bị người khác chế trụ, so với việc chính mình có thể làm mà không làm thì tốt hơn nhiều… Chí ít phía trên sẽ không trách tội hắn…

Tần Thọ nhìn thấy cảnh này đột nhiên cảm thấy có cái gì đấy không thích hợp… Nghi hoặc nhìn tiểu hòa thượng.

Tiểu hòa thượng nói:

-Khi ăn không nói chuyện, hắn muốn nói chuyện, đương nhiên là bắt hắn im miệng để ăn.

Tần Thọ nói:

-Thật?

Tiểu hòa thượng gật đầu với vẻ đương nhiên, xem ra, trong lòng của hắn nghĩ như vậy.

Tần Thọ nhìn hồi lâu, cuối cùng vẫn chọn tin tưởng lời giải thích của tiểu hòa thượng, dù sao hai người quen biết thời gian dài như vậy, hắn thật đúng là chưa có nói dối bao giờ. Hơn nữa, ánh mắt của hắn thật sự quá tinh khiết, không có một chút tạp chất nào, Tần Thọ căn bản không có lý do đi hoài nghi tiểu hòa thượng.

Lắc đầu, Tần Thọ tiếp tục ăn…

Nửa canh giờ qua đi.

Bành!

Bàn cờ lần này không có bị lật tung mà là bị đập bay!

Minh Hà giáo chủ cả giận nói:

-Đạo hữu, nếu như ngươi không muốn mời cơm khách, thì nói thẳng ra là được. Hơn nửa canh giờ nữa trôi qua rồi, đến cái lông cũng không được dọn lên, ngươi gọi cái này là ăn cơm cái gì? Đừng nói với ta là ngươi làm đều là sơn hào hải vị, kỳ trân dị thú, nên cái gì mà thời gian hầm dài… Cho dù là như vậy, ngươi cũng không nên đạp dưa leo ở trên bàn đi?

Mặt Phong Đô đại đế cũng đỏ bừng, hắn cũng đang buồn bực đó, làm sao thời gian dài như vậy rồi mà nhà bếp vẫn không có động tĩnh gì? Phái người đi, cũng không có trở về, cái này con mẹ nó, có vấn đề!

Phong Đô đại đế nói:

-Minh Hà, ngươi gào cái gì mà gào? Ta cảm thấy, dường như nhà chúng ta xảy ra chuyện!

Minh Hà giáo chủ sững sờ, nói:

-Xảy ra chuyện?

Phong Đô đại đế nói:

-Ngươi dùng thần thức nhìn nhà bếp xem?

Minh Hà giáo chủ dùng thần thức quét tới, kết quả quét xuống một cái thì thấy, lại là…

-Không nhìn thấy? Đây… đây là có chuyện gì? - Minh Hà giáo chủ buồn bực hỏi.

Phong Đô đại đế nói:

-Đi, đi xem một chút.

Nói xong, Phong Đô đại đế đứng dậy đi về phía nhà bếp.

Minh Hà giáo chủ nhìn nhìn, lông mày nhướng lên, dường như hứng thú, lại nhìn một chút bàn cờ vừa mới bị đập bay, phía trên còn có ba con cờ đen tội nghiệp… Lập tức, hắn thỏa mãn cười.

Minh Hà giáo chủ đi theo Phong Đô đại đế tới vị trí nhà bếp, kết quả…

-Đây là bếp nhà ngươi? Đây không phải là cái hố à?

Minh Hà giáo chủ nhìn cái hố to trước mắt, sau đó lại nhìn một chút cái hố nhỏ bên trên, sau đó ngẩng đầu hỏi:

-Đây… vẫn còn sót lại một cái nền móng nhỏ. Đây là toàn bộ nhà bếp của nhà ngươi bị người khác bưng đi rồi!

Vẻ mặt Phong Đô đại đế đen nhánh, cắn răng cắn lợi nói:

-Không chỉ là nhà bếp, những đầu bếp và người hầu kia của ta cũng bị mang đi. Trên người bọn họ có thức ăn của ta trong ba năm tới… Con lừa trọc đáng chết!

Minh Hà giáo chủ nghe nói như thế, đầu tiên là muốn cười, sau đó hỏi:

-Con lừa trọc? Ngươi nói là… Đúng thế! Toàn bộ Địa Ngục chỉ có ba người chúng ta mới có năng lực có thể ăn trộm đồ ngay dưới mí mắt của nhau.

Phong Đô đại đế gật đầu nói:

-Luận thực lực, ba người chúng ta mặc dù có cao thấp, nhưng mà thật sự muốn phân ra thì cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Nhưng mà che đậy thiên cơ, che lấp khí tức, trộm của ngươi một chút đồ vật không quan trọng, nếu không sớm đề phòng, tuyệt đối dễ như trở bàn tay. Ngươi với ta vẫn luôn ở cùng một chỗ, tự nhiên không phải là do ta và ngươi làm. Đất Địa Ngục này, ngoại trừ ngươi ta, cũng chỉ có hắn mới có thể làm ra loại chuyện này! Về phần những người khác, thật đúng là không có năng lực này.

Nói xong, Phong Đô đại đế thở phì phò nói:

-Đường đường một Bồ Tát Linh Sơn, vậy mà lại chạy đến hậu viện phủ đại đế trộm đồ, gia hỏa này thật đúng là… Khó trách hắn không thành được phật, chỉ có thể làm Bồ Tát!

Minh Hà giáo chủ cười ha ha nói:

-Ngươi cũng không phải ngày đầu tiên biết hắn, nếu như đầu gỗ kia thành phật, đã sớm cắm rễ ở Linh Sơn, làm sao lại tới cái nơi cứt chim cũng không có này chứ? Ta đã sớm nói, hắn hẳn là gia nhập Minh Hà chúng ta, mà không phải là nhập Linh Sơn làm phật.

Phong Đô đại đế trợn mắt nhìn Minh Hà một cái nói:

-Ăn thì không có nữa rồi, ngươi tùy ý đi.

Minh Hà giáo chủ cũng không tức giận, sờ sờ cái bụng nói:

-Hôm nay cũng đã ăn không ít thứ, chờ lúc nào ngươi lấy lại được nhà bếp, ta lại đến quấy rầy là được rồi, ha ha…

Nói xong, Minh Hà giáo chủ bay lên mây, đi về phía Huyết Hải, Minh Hà.

Phong Đô đại đế đứng tại chỗ, nhìn cái chỗ vốn là nhà bếp kia, bây giờ chỉ còn lại cái hố, tức giận đến mặt mày tái nhợt, có điều vẫn thở dài nói:

-Con lừa trọc, ngươi đợi con thỏ đi đi!

Nói xong, Phong Đô đại đế phất ống tay áo, quay người đi về tẩm cung.

Chờ Tần Thọ ăn uống no đủ, vừa ra khỏi cửa, lập tức trợn tròn mắt, chỉ nhìn thấy Phong Đô Phủ biến mất! Thay vào đó là dốc núi chỗ hầm con chim lúc trước!

Bạn cần đăng nhập để bình luận