Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 806: Con thỏ tới rồi


Chương 806: Con thỏ tới rồi





Đám người Kế Mông nhìn thấy trong tay Vân Trung Tử có thiên hạ đệ nhất thần khí tấn công là Bàn Cổ Phiên, từng người đều sợ run cả người, vội vàng chắp tay nói:

-Chơi không lại, cáo từ!

Sau đó đám người Kế Mông, Thương Dương tới như thế nào thì lại trở về như thế đó.

Thấy cảnh này, Phật thượng cổ Nhiên Đăng hỏi Đế Tuấn với vẻ mặt không tin được nói:

-Đây… yêu tộc Thiên Đình các ngươi đều như vậy à?

Đế Tuấn nói với vẻ đương nhiên:

-Đánh không được thì chạy, đánh thắng được thì lên, một người không được thì đi hai người, hai người không được thì cùng tiến lên, nếu như còn không được nữa thì chạy. Có vấn đề à?

Phật thượng cổ Nhiên Đăng chẹp chẹp miệng, cười khổ một tiếng nói:

-Không có.

Đế Tuấn ôm mỹ nữ eo nhỏ nhắn ở bên cạnh cười nói:

-Ta đã xem qua những năm này nhân tộc làn những cái đồ vật kia, có nhiều thứ không tệ, nhưng mà đại đa số đều là mua dây buộc mình mà thôi. Thiên đạo tôn trọng tự do, giữa thiên địa mọi chuyện đều phải nhường đường cho sinh tồn. Nhưng mà con người lại đem những vật khác đặt lên trên sinh mệnh, quả thực là có chút khiến người ta khó hiểu.

Sau khi Phật thượng cổ Nhiên Đăng nghĩ nghĩ thì nói:

-Cái này… có lẽ là do người và yêu khác biệt. Đối với người, sinh mệnh đương nhiên là đáng ngưỡng mộ nhưng mà có nhiều thứ lại còn cao hơn sinh mệnh, vì những thứ này có thể hi sinh chính mình. Cũng giống như người của yêu tộc Thiên Đình, lúc Thiên Đình sụp đổ, có người nào đào tẩu? Biết rõ là phải chết nhưng không phải vẫn ở đó chịu chết sao?

Lời này vừa nói ra, Đế Tuấn sững sờ, sau đó sờ sờ cằm, nở nụ cười nói:

-Hình như là đạo lý này… Ha ha… Xem ra sau này bên trong yêu tộc Thiên Đình cũng phải làm cái trường học.

Phật thượng cổ Nhiên Đăng:

-…

Lúc này Đế Tuấn lấy ra một viên hạt châu màu đỏ ném cho yêu sư Côn Bằng nói:

-Cái Bàn Cổ Phiên kia đích thực là lợi hại, nhưng mà hạt châu này có thể bảo vệ các ngươi an toàn. Nến đánh thì vẫn phải đánh, đánh nhanh thắng nhanh.

Côn Bằng nhìn nhìn, con mắt lập tức sáng lên, hoảng sợ nói:

-Hồng Mông Châu?

Đế Tuấn gật đầu nói:

-Chính là viên châu này, giữa thiên địa chỉ có hai viên, một viên sinh ra từ thời Bàn Cổ, một viên thai nghén thất bại rồi thành nó. Bàn Cổ Phủ đã không tồn tại rồi thì hẳn là cũng không có thứ gì có thể bổ nó ra… Đi đi.

Côn Bằng gật đầu, hét lớn một tiếng:

-Vân Trung Tử, chạy đi đâu, ta đến chiếu cố ngươi!

Vừa nói Côn Bằng tổ sư cầm Hồng Mông Châu phi thẳng lên trời!

Vân Trung Tử đang chuẩn bị trở về, nhìn thấy cảnh này giữa lông mày bắn ra sát khí, Bàn Cổ Phiên trong tay dừng lại, hét lớn một tiếng:

-Tới tốt lắm!

Đồng thời đám người vốn dĩ đang rút lui, ngoại trừ Đinh Quang Hoan Hỉ Phật và Văn Thù Bồ Tát bị thương không nhẹ ở bên ngoài thì những người khác lại xông lên không trung một lần nữa. Lần này, Kim Tra, Mộc Tra cũng xông lên, có điều hai người hiển nhiên chỉ có thể giúp đỡ hô vài tiếng cổ vũ.

Đúng lúc này, một thân ảnh màu trắng bay từ đằng xa tới!

Người của yêu tộc Thiên Đình liếc qua theo bản năng, sau đó…

-Trở về! Trở về! Mau trở về!

Người phát hiện thân ảnh màu trắng kia sớm nhất là bọn người Đế Tuấn, Như Lai Phật Tổ, phản ứng đầu tiên của bọn họ là ném chén trà, ném chén rượu, sau đó đột nhiên đứng dậy, hắng giọng liền gào.

Đồng thời, bọn người Kế Mông, nhất là Kế Mông nhìn thấy thân ảnh màu trắng kia, trong nháy mắt tóc dựng ngược cả lên, hô to một tiếng:

-Dừng dừng dừng dừng! Dừng lại! Dừng, mau dừng lại! Rút lui rút lui rút lui!

Sao đó Kế Mông không đợi người khác kịp phản ứng, là người đầu tiên xoay người chạy!

Sau đó yêu sư Côn Bằng lấy lại tinh thần hất ống tay áo lên đem tất cả mọi người cuốn vào rồi nhanh chân chạy!

Vân Trung Tử bên kia vẻ mặt mơ hồ nhìn yêu tộc ở đối diện, thầm nói:

-Ta… từ lúc nào mà lại lợi hại như vậy?

Đúng lúc này, một bàn tay to đưa đến, một phát túm lấy y phục của hắn vèo một cái liền kéo đi!

Vân Trung Tử cả giận nói:

-Ai vậy? Buông tay!

Vân Trung Tử mãnh liệt quay đầu, kết quả hắn phát hiện người xuất thủ lại là Đông Cực Thanh Hoa đại đế!

Thấy là đại đế xuất thủ, Vân Trung Tử cười khan một tiếng:

-Đại đế, sao không thừa thắng truy kích?

Đông Cực Thanh Hoa đại đế nhìn về phía những người khác, Vân Trung Tử lúc này mới phát hiện, những người khác đã sớm chạy về lô bồng phía dưới, vẻ mặt thư giãn thích ý, phảng phất giống như là người không có việc gì ngồi thưởng thức trà rồi trò chuyện.

Đồng thời những người đang cầm cự đại trận ở trên đầu lập tức dừng lại, sau đó nhân mã hai bên giống như là chuột thấy mèo, nhanh chân chạy ngược trở về. Vừa rồi còn đang thây phơi đầy đồng, bây giờ trong nháy mắt lại là khắp nơi hòa bình!

Nhưng mà khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc là, sau khi cái con thỏ kia đến căn bản là không có phản ứng với trận chiến trên trời, mà là lao thẳng đến lô bồng.

Trong nháy mắt đó Đế Tuấn và Đông Cực Thanh Hoa đại đế nhìn nhau, giống như là đang nói:

-Tìm ngươi.

Hiển nhiên, hai người đều không hy vọng con thỏ tìm chính mình.

Tần Thọ liếc qua Đế Tuấn, hắn căn bản không biết Đế Tuấn, cho nên lập tức nhìn về phía Đông Cực Thanh Hoa đại đế, kết quả cũng không biết…

Sau đó Tần Thọ vừa quay đầu liền nhìn thấy yêu sư Côn Bằng đang lấp lấp ló ló, Tần Thọ liền quay người vọt tới, đặt mông ngồi trước mặt yêu sư Côn Bằng nói:

-Côn già, ta hỏi ngươi một chuyện, mặt trăng đâu?

Yêu sư Côn Bằng sững sờ, hắn cho là con thỏ tìm hắn vì chuyện đánh trận đó, không ngờ được lại là vì mặt trăng.

Côn Bằng lắc đầu nói:

-Không biết, lúc chúng ta tới, mặt trăng đã không có ở đấy rồi.

Tần Thọ nhìn về phía những người khác, đầu Kế Mông lắc như là cái trống lúc lắc, đồng thời cũng nói:

-Đúng đúng đúng đúng… Lúc đến đã không nhìn thấy mặt trăng đâu. Chúng ta biết đó là nhà của ngươi nên không ai động vào cả.

Tần Thọ nhìn chằm chằm đám người hỏi:

-Thật?

Tất cả mọi người đều gật đầu theo.

Đế Tuấn ở bên cạnh cúi đầu, dùng chén trà che khuất nửa gương mặt.

Tần Thọ nhìn thấy, nhướng mày:

-Ngươi lén lén lút lút làm gì chứ? Nhìn chính là chột dạ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận