Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 269: Thang máy


Chương 269: Thang máy





Kim Giác bất giác quay đầu lại nhìn, phát hiện, cái chỗ con chó mực lớn đó đứng kêu trống rỗng, không có ai rồi!

Kim Giác cũng theo đó mà quay đầu lại nhìn, quả nhiên, không có ai, vỗ đùi lớn một cái:

-Mắc lừa rồi! Con thỏ chết tiệt đó trốn rồi!

-Đuổi theo! - Ngân Giác kêu lên.

-Đi đâu đuổi theo? Ngươi biết con thỏ đó ở đâu sao? - Kim Giác hỏi.

Ngân Giác suy nghĩ một hồi nói:

-Cũng phải có người biết chứ? Ở đây là Thiên Cung, không tên không tuổi, ai có thể đi vào đây?

-Cũng đúng, đi, ra ngoài hỏi xem! Ta phải đánh chết con thỏ ghê tởm đó! - Kim Giác tức giận nói.

Ngân Giác cũng nói:

-Đúng, đánh chết nó!

...

Thế là hai người đi ra khỏi Đâu Suất Cung tìm con thỏ.

Quả nhiên vừa ra khỏi cửa, liền đụng phải một Tiên quan vội vàng chạy lại, Kim Giác ý thức được liền gọi:

-Vị Tiên quan này, ngươi khoan hãy đi đã!

Tiên quan dừng lại, quay đầu lại thấy hai vị đồng tử, cười nói:

-Thì ra là Kim Linh đồng tử và Ngân Linh đồng tử. Hai vị đạo hữu à, có chuyện gì không?

Hai người là đồng tử của Đạo Tổ, hai người mỗi người phụ trách một lò luyện đan, chia làm Kim Đan Lô và Ngân Đan Lô, cho nên có đạo hiệu là Kim Linh, Ngân Linh.

Nhưng mà hai người không ai thích cái đạo hiệu này chút nào, cứ có cảm giác quá đàn bà.

Kim Giác Ngân Giác là tên riêng của hai ngươi bọn họ, khi Đạo Tổ không có ở đây, hai người sẽ dùng tên gọi này, mơ ước mình có một cung điện lớn, hoặc là mơ ước được làm đại vương, tiêu dao tự tại một phen.

Tuy hai người chỉ là đồng tử, nhưng là đồng tử của Đạo Tổ.

Giống như nói, tài xế của lãnh đạo cũng có quyền lực lớn, địa vị của hai vị đồng tử này đương nhiên cũng không nhỏ, cho nên, Tiên quan thấy bọn họ, cũng phải hòa khí gọi một tiếng đạo hữu, chứ không đơn thuần chỉ gọi là đồng tử.

-Vị Tiên quan này, xưng hô như thế nào? - Kim Giác hỏi.

-Tiểu tiên họ Hứa.

Hứa tiên quan nói.

Kim Giác nói:

-Hứa tiên quan, xin chào, cho hỏi ngươi có biết một con thỏ không? Loại rất là mập?

Ngân Giác bổ sung thêm nói:

-Còn đặc biệt ti tiện! Vô pháp vô thiên!

Hứa tiên quan nghe xong, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh một con thỏ, đưa tay lên kêu lên:

-Hai tòa Nguyệt Cung!

Hứa tiên quan run lên, hỏi:

-Hai vị đạo hữu, hai người hỏi cái này làm gì?

Ngân Giác đang muốn nói gì, Kim Giác đá hắn một cái, tranh lời:

-Không có gì, con thỏ kia vừa mới đến Đâu Suất Cung, huynh đệ chúng ta cảm thấy hắn ta có ý gì đó, muốn gặp hắn một chút.

Ngân Giác nghe xong, lúc này mới kịp phản ứng, hắn và Kim Giác đều là những người trông coi Đâu Suất Cung.

Nếu để cho người ngoài biết, hai người trông coi Đâu Suất Cung mà để một con thỏ trộm Lò Bát Quái đi thì thật là mất mặt! Không chỉ là mất mặt, nếu để Đạo Tổ biết, sợ là bọn hắn sẽ ngay lập tức bị cho nghỉ việc…

Mất mặt, mất việc, không thể được!

Thế là Ngân Giác phối hợp nói:

-Đúng, chúng ta muốn gặp hắn một chút. Nghe ngươi nói như thế, ngươi biết con thỏ kia à?

Hứa tiên quan nghe xong trong lòng cười khổ một trận, tự nhủ:

Rốt cuộc là con thỏ kia có tài đức gì mà lại có giao tình với nhiều thượng tiên như thế! Thiên Bồng Nguyên Soái, Thanh Nguyên Diệu Đạo Chân Quân, Khổng Tuyên, Trù Thần, Tượng Thần, Văn Khúc Tinh Quân… Ai, bây giờ đến cả đồng tử của Đạo Tổ cũng muốn gặp mặt… ây… xem ra là không tránh khỏi hai tòa Nguyệt Cung rồi, thôi thôi, đành chuẩn bị thôi.

Trong lòng đắng chát, Hứa tiên quan chỉ ra chỗ ra ra nói:

-Vị thỏ… thỏ gia kia hẳn là đang ở trong Ngự Hoa Viên. Nếu bây giờ hai vị muốn tìm hắn, có thể đi đến Ngự Hoa Viên tìm thử…

Kim Giác và Ngân Giác nghe xong vội vàng nói lời cảm ơn sau đó nhanh chân chạy đi, đuổi theo con thỏ.

Nhưng hai người vừa đến cửa ra vào Ngự Hoa Viên đã bị ngăn cản.

-Các ngươi có biết bọn ta là ai không? Chúng ta là Kim Linh Ngân Linh, đồng tử của Đạo Tổ! Chỉ là một cái Ngự Hoa Viên sao lại không cho bọn ta vào?

Ngân Giác vô cùng khó chịu, vừa bị một con thỏ trộm Lò Bát Quái, bây giờ ngay cả một Thổ Địa Sơn Thần cũng dám cản đường bọn họ, bọn họ khó chịu, vô cùng khó chịu!

Mặt Kim Giác cũng âm trầm nói:

-Hai người các ngươi muốn tránh ra hay là để chúng ta đi cáo trạng rồi ép các ngươi xéo đi?

Vẻ mặt Bạch Văn và Nhiễu Đằng vô cùng khốn khổ, mặc dù hai người trước mắt này không có thần chức gì, nhưng lại là hai tổ tông sống, là hai đồng tử của Đạo Tổ, ai dám trêu chọc vào?

Có lẽ là có người dám, nhưng bọn hắn thật sự không dám!

Thế là Bạch Văn cười gượng nói:

-Hai vị thượng tiên, xin hai người bớt giận. Chúng ta cũng chỉ là tuân lệnh Ngọc Đế, không thể không đứng ở đây để ngăn cản những người muốn vào. Ngọc Đế nói, không có sự cho phép của người, bất kể ai cũng không thể đi vào. Các ngài đừng là khó tiểu thần…

Ngân Giác đang muốn nổi giận, nhưng sau khi nghe được là mệnh lệnh của Ngọc Đế thì lập tức sợ hãi.

Người khác không biết rõ nhưng hắn và Kim Giác rất tõ ràng rằng, mặc dù là đồng tử của Đạo Tổ, nhưng mà Đạo Tổ là người phương nào? Thánh nhân!

Thánh nhân thì sẽ không cần tuân thủ đạo lý sao? Cho dù bọn họ là đồng tử của thánh nhân nhưng nếu làm bừa, không tuân theo quy củ thì cũng không thể thoát khỏi trừng phạt!

Trước mặt một Thổ Địa Sơn Thần nho nhỏ thì được, nhưng nếu đụng đến Ngọc Đế thì quá nửa người thua thiệt là bọn hắn.

Ngân Giác nhìn thoáng qua Kim Giác, ý hỏi:

-Làm sao bây giờ? Không được vào mà!

Kim Giác nghĩ nghĩ, trầm giọng nói:

-Hai người các ngươi có nhìn thấy một con thỏ đi vào đây không?

-Con thỏ?

Bạch Văn và Nhiễu Đằng sững sờ, sau đó nghĩ đến hướng mà Tần Thọ vừa mới rời đi, sau đó lại nhìn hai đồng tử Đâu Suất Cung này, nghĩ đến Lò Luyện Đan ở trong miệng con thỏ…

Trong nháy mắt hai người đều hiểu ra mọi chuyện, tranh thủ thời gian gật đầu nói:

-Có đi vào, đang ở bên trong.

Kim Giác và Ngân Giác nghe xong cũng có chút bất đắc dĩ… con thỏ ở bên trong, bọn hắn thật sự là không có cách nào khác.

Kim Giác chưa từ bỏ ý định hỏi:

-Hắn ở trong đó sao?

Nhiễu Đằng lắc đầu nói:

-Cũng không phải, bình thường hắn đều là đến vào buổi sáng, chạng vạng tối thì rời đi.

-Vậy là được rồi, chúng ta sẽ chờ ở đây! Ta không tin hắn không ra ngoài!

Kim Giác hầm hừ ngồi xuống trước cửa, chờ đợi!

Ngân Giác vốn hiếu động hơn so với Kim Giác, ngồi ở đây chờ? Hắn ngồi không yên, thế là liền đứng ở cửa ra vào hét lên:

-Con thỏ chết tiệt, ngươi đi ra đây cho ta! Là một tên đàn ông thì đi ra đây cho ta! Trốn trốn tránh tránh, ngươi là người sao?

Giọng Ngân Giác vô cùng lớn, dùng phép thần thông nên âm thanh chỉ hướng vào trong Ngự Hoa Viên, bên ngoài cũng không nghe rõ, hô liên tiếp mấy lần bên trong cuối cùng cũng có động tĩnh…

Chỉ thấy một cái đầu màu trắng thò ra từ cửa, nói:

-Hét cái gì? Hét gì mà hét?

Kim Giác và Ngân Giác thấy thế, cùng nhau hét lên:

-Con thỏ!

Hai mắt Tần Thọ đảo khẽ:

-Nói nhảm, không phải là con thỏ thì chẳng lẽ là con trâu à? Mắt bị gì thế, trí thông minh bị âm à?

-Con thỏ, mau trả đồ lại! Chúng ta tha chết cho ngươi! - Kim Giác kêu lên.

Ngân Giác nói theo:

-Đúng, nhanh chóng trả lại đi!

Tần Thọ nghe xong thì vui vẻ sau đó cười nói:

-Các người chờ một lát, để ta trang điểm một chút!

Nói xong Tần Thọ rụt trở về…
Bạn cần đăng nhập để bình luận