Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 359: Bái mộ Tần Thọ


Chương 359: Bái mộ Tần Thọ





Rau Hẹ đang khóc, đột nhiên nghe mấy lời này liền cực kỳ tức giận nói:

-Con thỏ! Ngươi đừng có mà quá đáng như vậy! Trùng Bát mới chết, vậy mà ngươi lại muốn ăn hắn!

Mắt Tần Thọ đỏ rực, ủy khuất nói:

-Không phải ta đang tận dụng đồ tươi sao… mới chết không ăn… vậy ngươi nói bao giờ mới ăn?

Rau Hẹ tức giận dậm tay dậm chân nói:

-Ít nhất là phải đợi… ấy… lúc nào cũng không thể ăn!

Rau Hẹ tức giận đến nỗi nói năng lộn xộn.

Tần Thọ lại sờ sờ cằm, nói:

-Lúc nào cũng không được ăn? Vậy thì không được rồi… chốc nữa thỏ gia ta đói rồi, dù sao cũng phải ăn chút gì đó? Thịt Trùng Bát tươi ngon như vậy, không ăn, không phải là rất đáng tiếc sao?

Rau Hẹ tức giận nhìn chằm chằm Tần Thọ:

-Nếu như ngươi ăn hắn, ta sẽ đánh ngươi!

Tần Thọ nói:

-Ngươi nói cái gì, ta nói cho ngươi biết tài nấu nướng của ta rất tuyệt vời! Ta đảm bảo, sau khi làm xong, ngươi chỉ cần ngửi thấy mùi là sẽ muốn ăn!

Rau Hẹ ậm ừ nói:

-Ngươi cho rằng ta giống như ngươi sao? Đánh chết ta, ta cũng không ăn một miếng!

Tần Thọ vỗ mặt nói:

-Đây là ngươi nói!

Rau Hẹ ngẩng đầu đáp:

-Phượng tộc, một lời nói ra, thiên đạo thuận theo, tuyệt đối không nói dối!

Tần Thọ nói:

-Vậy được, ngươi không muốn ăn thì cứ đứng một bên nhìn đi!

Sau đó Tần Thọ kéo vật thể dài đang chảy đầy máu qua, sau đó cởi mũ ném xuống đất!

Lò Bát Quái lập tức kêu lớn lên:

-Nhanh, nhanh! Đã lâu ta không có nấu cơm, không chờ được nữa!

-Con thỏ, ngươi dám!

Rau Hẹ hét lớn, tức đến run người.

Tần Thọ không thèm đếm xỉa đến nàng, vung tay một cái thớt liền xuất hiện, dựng đại đao lên, phập phập phập phập, từng miếng thịt được cắt ra, rửa sạch sau đó ném vào trong Lò Bát Quái.

-Con thỏ! Ngươi đừng quá đáng! Hu hu hu, Trùng Bát, ta có lỗi với ngươi...

Rau Hẹ khóc lớn lên án Tần Thọ.

Rau Hẹ muốn ngăn cản Tần Thọ, tuy bản lĩnh của Tần Thọ không mạnh lắm, nhưng sức lực vô cùng lớn! Còn da dày thịt béo!

Lúc trước bị Rau Hẹ phun lửa, Tần Thọ nhiều nhất cũng chỉ đen thùi hết cả người.

Lúc trước Rau Hẹ một gậy đánh hắn, trán Tần Thọ bắn hỏa tinh tung tóe, không có chuyện gì!

Rau Hẹ muốn kéo Tần Thọ đi, ngăn chặn hành vi đẫm máu của hắn, tuy nhiên, Tần Thọ đang đi lại đây, nàng ta không thể cầm lòng được...

-Con thỏ, đây là do ngươi ép buộc ta!

Rau Hẹ trừng mắt, từ trong lòng ngực lấy ra một sợi lông chim màu đỏ rực nói:

-Con thỏ, đây là Phượng Hoàng Vĩ Vũ, phía trên có thần lực của cha ta, nếu ta dùng nó, khiến ngươi ngủ một năm cũng không thành vấn đề!

Tần Thọ trợn mắt nói:

-Rau Hẹ, ngươi có thể so với Lò Bát Quái của Thái Thượng Lão Quân sao?

Rau Hẹ sửng sốt hỏi:

-Ý của ngươi là gì?

Lò Bát Quái cười nói:

-Tiểu nữ oa, ngươi cũng đừng tức giận làm gì. Lông chim của ngươi quý, nhưng ta quý hơn lông chim của ngươi nhiều! Mà ta còn không thể chịu được một cái cắn của con thỏ này, dù có dùng lông chim của ngươi. Tám phần chỉ là cho hắn làm món khai vị mà thôi.

Rau Hẹ vừa nghe, hai mắt trừng lớn, nhìn chằm chằm vào cái lò đang bị mê mẩn bởi món hầm trước mặt, thốt lên:

-Ngươi là Lò Bát Quái của Đạo Tổ?

Lò Bát Quái tự nhiên ngẩng đầu nói:

-Nếu giả bao đổi! Không tin ngươi có thể đi hỏi Kim Linh Ngân Linh.

-Ngươi… ngươi không phải là lò luyện đan sao? - Rau Hẹ bối rối hỏi.

Lò Bát Quái thở dài nói:

-Ta cũng từng cho rằng ta là một cái lò luyện đan... Đáng tiếc, Đạo Tổ đi vào Tử Tiêu Cung đã nhiều năm. Người không trở lại, ta đi đâu luyện đan... Trên núi tịch mịch, trau dồi tài nghệ nấu nướng cũng không tệ. Hơn nữa, ta nghĩ ta có tài nấu nướng hơn là luyện đan!

Rau Hẹ:

-...

Rau Hẹ quay lại nhìn con thỏ rồi hét lên:

-Con thỏ! Ngươi đã dẫn Lò Bát Quái đi hoàn toàn sai lệch rồi!

Tần Thọ bực bội nói:

-Dẫn hắn đi sai lệch là có ý gì? Ta đang giúp hắn phát hiện sở thích, tận dụng thời gian mà thôi! Đừng ngắt lời, lão Lô, vừa rồi ta đã thêm muối chưa?

-Chưa đâu! Còn chưa có bỏ cái gì! Nhanh lên! - Lò Bát Quái kêu lên.

Rau Hẹ nhìn sự kết hợp của hai tên vô lương tâm này, sau đó nhìn vào lông chim bị thương của mình, nàng cảm thấy mình không thể ngăn chặn hành vi xấu xa của hai tên vô lại này! Đột nhiên, khuôn mặt của nàng nghẹn khuất, đau đớn, suy sụp... Nhìn thấy cơ thể của Trùng Bát đang bị đun hầm hập, nỗi bi thương dâng trong lòng, lập tức bật khóc.

Tần Thọ nhìn Rau Hẹ đang ở đó khóc, thì nở một nụ cười xấu xa...

Lò Bát Quái nhỏ giọng nói:

-Con thỏ, ngươi không thấy ngươi cũng quá xấu xa rồi sao? Ta dám cam đoan trong lò chỉ là con rồng, nhất định không phải vị bằng hữu kia của ngươi!

Tần Thọ quay lại mắng:

-Rau Hẹ ngu ngốc, ngươi cũng thật ngu ngốc như vậy sao? Vừa rồi ngươi không thấy Trùng Bát phía sau đại môn sao?

Lò Bát Quái ngạc nhiên, sau đó cười xấu xa hỏi:

-Con thỏ đáng chết này, ngươi còn có thể tệ hơn sao? Người ta là tiểu cô nương, ngươi cứ bắt nạt người ta như vậy?

Tần Thọ thở dài nói:

-Ngươi không hiểu đâu.

Lò Bát Quái nói:

-Không hiểu cái gì?

Tần Thọ vẻ mặt thăng trầm nhìn lên trời rồi nói:

-Trong cuộc sống, có một loại vui vẻ, gọi là trêu chọc tiểu cô nương. Nếu không trêu chọc thì đâu còn gì vui?

Lò Bát Quái:

-…

Rau Hẹ không có nghe thấy những lời này, ngồi khóc ở một bên, không có cách nào.

Lò Bát Quái ở đằng kia nấu cũng nhanh, không bao lâu, một mâm thịt rồng lớn thơm ngon mỹ vị ra lò.

Sau đó Tần Thọ cầm một cái chậu sắt cười nói:

-Ăn mỹ vị thôi!

Nói xong, Tần Thọ xách chậu sắt lớn xông vào giữa đại điện bằng xương trắng, cửa chính điện mở một cánh, người ngoài không thể nhìn thấy tình hình bên trong.

Rau Hẹ khi thấy Tần Thọ ăn Trùng Bát, khóc thét lên, luôn miệng nói sẽ quay về nói cho Văn Khúc Tinh, dùng gậy đánh Tần Thọ một trận… đồng thời kêu khóc, xin lỗi Trùng Bát.

Khoảng mười phút sau, cánh cửa lại mở ra, Tần Thọ đang cầm trong tay một khúc xương, ngậm mút, sau đó trực tiếp nhét vào miệng, nhai nát rồi ăn!

Rau Hẹ thấy vậy liền hét lên:

-Không được ăn! Con thỏ chết tiệt kia, ngươi không định chừa lại chút gì cho Trùng Bát sao? Ăn hết rồi, mộ cũng không dựng lên được!

Tần Thọ rung đùi đắc ý nói:

-Dựng cái mộ gì? Đều là trong bụng thỏ gia ta. Ta chính là mộ hành tẩu, muốn tế bái mộ, vậy thì chỉ cần trực tiếp vào bụng của thỏ gia ta là đến nơi.

Tần Thọ cũng chỉ là thuận miệng nói, thế nhưng gà tây thật sự nghiêm túc gật gật đầu còn thật sự chạy tới, kéo lỗ tai của Tần Thọ rồi kêu lên:

-Ngươi nằm xuống cho ta!

Tần Thọ ngạc nhiên nói:

-Nằm xuống làm gì?

Rau Hẹ nghiêm túc nói:

-Nằm xuống! Không được nói chuyện! Hợp tác!

Tần Thọ nhìn Rau Hẹ đáng thương hai mắt đỏ bừng, liếm liếm miệng, cuối cùng nằm xuống.

Rau Hẹ vòng qua Tần Thọ dạo một vòng, rốt cục tìm được một góc độ, sờ sờ cái bụng phúng phính của Tần Thọ, cảm thán nói:

-Góc độ này vừa vặn, miễn cưỡng có thể làm một cái mộ phần.

Bạn cần đăng nhập để bình luận