Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 317: Lựa chọn



Chương 317: Lựa chọn





Hắn chơi game online chơi nhiều rồi nên có chút tật xấu, đó chính là điểm tiên thiên căn cốt nhất định phải đầy, phối hợp với các điểm số cũng phải là hoàn hảo nhất. Nếu không điểm số phía trước sai, thì cơ bản là những thứ phía sau sẽ đều phế… Đạo lý này hắn rất hiểu.

Cho nên, hắn đang suy nghĩ, nên chú ý trước mắt, hay vẫn là nhìn về phía tương lai, đi mưu đồ “Huyền Thiên Cửu Sách” kia.

Hình như Tôn Ngộ Không cũng nhìn thấy vẻ thất vọng của con thỏ, cười hê hê nói:

-Con thỏ, ngươi cũng đừng thất vọng, ngươi cho rằng chỉ có ngươi theo đuổi sự hoàn mỹ sao?

-Thứ lão Tôn ta mốn học chính là công pháp vô địch, tự nhiên cũng sẽ không để mình học thứ hàng hạng hai được!

-Sư phụ chúng ta rất lợi hại, người nói, chỗ lợi hại nhất của “Tạo Hóa Hội Nguyên Công” không phải là bản thân nó.

-Mà là thuộc tính bao hàm toàn diện của nó, môn công pháp này dung hòa tinh túy của ba nhà Nho Thích Đạo, có thể nói tính dung hòa cực mạnh. Mặc dù bản thân nó có khuyết điểm, nhưng mà nếu về sau có thể tìm tới công pháp tốt hơn, thì tùy thời có thể dung hòa thêm “Tạo hóa Hội Nguyên Công” vào bên trong, bù đắp khuyết điểm, đạt tới cảnh giới viên mãn!

Tần Thọ nghe xong, con mắt lập tức sáng lên kêu:

-Vậy có còn nói cái gì nữa không? Mau lập tức dạy ta!

Tôn Ngộ không cười ha ha nói:

-Ngươi đừng vội, còn có tin tốt nữa đây, ngươi có muốn nghe không?

Tần Thọ nói:

-Nghe, đương nhiên nghe rồi!

Tôn Ngộ không lại gần, hạ giọng nói:

-Ngươi có biết là ta ở trong cục đá bao nhiêu năm rồi không?

Tần Thọ lắc đầu.

Tôn Ngộ không cười ha ha nói:

-Ta cũng không biết, ta thậm chí còn không biết cha mẹ ta là ai, nhưng mà trong đầu ta vẫn luôn có thứ gì đó đang vang vọng.

-Thứ gì? - Tần Thọ hỏi.

Tôn Ngộ không nói:

-Ta cũng không rõ, nhưng mà ta biết, ta đều hiểu, nhưng mà không có cách nào nói ra. Thứ này khiến ta cảm giác được ta rất mạnh! Hôm nay lúc ta học công pháp, liền thử một chút, một quyền của người khác khiến đá nát vụn, nhưng một quyền của ta lại khiến hòn đá đó nát hơn gấp mười lần so với người khác! Mà cái này còn chưa phải cực hạn của ta!

Tần Thọ lập tức vô cùng kinh ngạc, bỗng nhiên hắn hiểu rõ, vì cái gì mà mà Tôn Ngộ Không học một đống công pháp loại hai mà lại có thể hoàn thành trong một lúc, thiên tư của con hàng này quá đáng sợ!

Tôn Ngộ không tiếp tục nói:

-Được rồi, chuyện này ta chỉ nói cho ngươi thôi đó, đến sư phụ cũng không biết. Ngươi cũng đừng nói với người khác… Chờ ta hiểu rõ rồi dạy ngươi cũng không muộn.

Tần Thọ nghe đến đây, có chút nghi hoặc nhìn Tôn Ngộ Không, hiện tại hắn hơi không chắc rốt cuộc cái con khỉ này là uống say hay là không say… Có điều hắn càng hiểu hơn hai chữ linh minh trong Linh Minh Thạch Hầu, cái con khỉ này, tuyệt đối không thể so sánh với mấy con khỉ núi kia được!

Nếu như cho hắn cho hội, cho hắn thời gian, cho hắn tất cả…

Không chừng còn có thể lật cả cái trời này!

Tần Thọ gật đầu nói:

-Yên tâm, việc này, ngoài miệng ngươi ra, sẽ dừng ở miệng của ta, ta sẽ không nói với bất kỳ ai. Ngược lại là ngươi, tranh thủ thời gian dạy ta “Tạo Hóa Hội Nguyên Công” mới là việc chính.

Trong khí nói chuyện, Tần Thọ lại lấy ra một bầu rượu, hai người cứ như vậy, ngươi một chén, ta một chén, uống vào rồi trò chuyện.

Tôn Ngộ Không học ngữ khí của Tu Bồ Đề tổ sư, nói cho Tần Thọ nghe không sót một chữ.

Tần Thọ thì cố gắng ghi nhớ, suy nghĩ, tự hỏi, lĩnh hội, suy xét, đồng thời cũng càng nghe càng kinh hãi.

Cái “Tạo Hóa Hội Nguyên Công” này không hổ là tuyệt thế công pháp của Tu Bồ Đề tổ sư, có lẽ công pháp này không phải tốt nhất đối với mỗi cảnh giới nhưng lại là ôn hòa nhất, dễ dung hợp nhất! Chính là bởi vì nó ôn hòa, dễ dung hợp nên công pháp này không cần người tu hành nhất định phải ngồi xếp bằng, ngồi sinh tử quan!

Công pháp này lại có thể tu luyện tùy thời tùy chỗ!

Đốn củi, ngủ, nói khoác cũng có thể từ từ tu luyện, nếu phát huy được trọn vẹn tính cần cù bù thông minh, thì có thể bù đắp được thiếu hụt của việc tốc độ tu hành không cao.

Đồng thời, lúc Tần Thọ tu luyện công pháp này, rõ ràng cảm nhận được thần thức của mình được kéo cao, trong khi đó dường như có thể thấy rõ ràng một cái dây xích treo trên đầu, giống như thể đưa tay là có thể bắt được!

Có điều cũng chỉ là cảm giác mà thôi, nếu thật đưa tay lên thì vẫn không thể chạm đến được. Chỉ một chút xíu khoảng cách kia nhưng mà Tần Thọ cố gắng mấy lần đều không thể chạm vào.

Tần Thọ ước định, nếu như là công pháp đại viên mãn, thì hẳn là có thể gặp được đạo…

Nếu như có thể gặp được…

Tần Thọ lau nước miếng theo bản năng…

-Con thỏ, chỉ còn có ít này, trời sắp sáng rồi, ta đi về trước. Ngươi không đi về ngủ à? - Tôn Ngộ Không hỏi.

Tần Thọ phất phất tay nói:

-Không đi, không đi, đêm dài đằng đẵng, nếu đi ngủ thì quá lãng phí… Ta đi dạo một chút, cũng là để cho sơn lâm mỹ thực… Khụ khụ, các tiểu động vật hãy dâng lên tình yêu của mình đi.

Tôn Ngộ Không nghe xong, con mắt lập tức sáng lên, nói:

-Giữ lại cho ta một phần! Nếu không ta sẽ không dạy ngươi phép thuật nữa.

Tần Thọ đáp:

-Yên tâm đi, giữ lại cho ngươi!

Lúc này Tôn Ngộ Không mới vui vẻ rời đi, trên thực tế đúng là như thế, công pháp, phép thuật học vào ban ngày, ban đêm có mỹ thực, còn có thể ngủ ngon, dường như chỉ còn thiếu một con khỉ cái là có thể sinh khỉ con rồi.

Mặc kệ Tôn Ngộ Không đắc ý, Tần Thọ lại quét sạch một mảnh rừng Thiết Trúc, sau đó lập tức chạy đến bên ngoài rừng Thiết Trúc giả chết…

Quả nhiên, lúc hừng đông, Tùng Quả tới, có điều lúc tên nhóc này tới có hơi dáo dác.

-Con thỏ, con thỏ!

Tùng Quả đi đến bên cạnh chỗ con thỏ đang giả vờ ngủ, thấp giọng gọi.

Con thỏ vừa nhấc mí mắt vừa hỏi:

-Tùng Quả, cái gì vậy?

-Gọi sư huynh!

Tùng Quả vẫn đang cố gắng một lần.

Tần Thọ nói:

-Đừng có làm rộn, có chuyện gì nói mau, không có chuyện gì thì ta lại đi ngủ tiếp.

Tùng Quả nhìn thấy trên mặt đất bày hơn hai mươi cây Thiết Trúc, vẻ mặt kinh ngạc, không khỏi ngờ con thỏ này lại giỏi như thế… Có điều vẫn nói:

-Con thỏ, một ngày ngươi phải đốn ba trăm cây Thiết Trúc, bây giờ mới có hai mươi cây, nếu cái bài tập này cứ tiếp tục gộp lại, thì tới năm nào tháng nào mới có thể hoàn thành hả?

Tần Thọ nghiêng người, nằm lên chồng Thiết Trúc, lẩm bẩm nói:

-Không sao, chỉ là chuyện mấy ngày mà thôi…

-Cái tên này, nói khoác còn không thèm nghĩ trước… Được rồi, nói chính sự với ngươi.

Tùng Quả ngồi xuống bên cạnh Tần Thọ.

Tần Thọ lẩm bẩm một tiếng, xem như đồng ý.

Tùng Quả nói:

-Con thỏ, ngươi gọi ta một tiếng sư huynh như con khỉ, ta cho ngươi ăn ngon, thế nào hả?

Tần Thọ nghe vậy, lập tức vui vẻ, lật người lại nhìn Tùng Quả cười nói:

-Tùng Quả, ngươi cứ phải cố chấp xưng hô như thế này à?

Tùng Quả chu mỏ ra:

-Đương nhiên! Sư phụ nhiều đệ tử như vậy, nhưng ta lại là nhỏ nhất. Đi đến đâu cũng bị mọi người gọi tới quát lui, nhìn thấy ai cũng phải gọi một tiếng sư huynh, cảm giác này, ngươi có hiểu được không? Ta nằm mơ cũng mơ thấy người khác gọi ta một tiếng sư huynh.


Bạn cần đăng nhập để bình luận