Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 468: Khoác lác




Chương 468: Khoác lác





Trong khi nói chuyện, con yêu quái đưa tay ra kéo y phục của lão già lừa đảo, lão già lừa đảo thấy vậy, cũng không nhịn được nữa, quát to:

-Ta liều mạng với ngươi! Nhìn phật châu!

Con thỏ đang bỏ chạy, liền nghe thấy ở sau lưng có tiếng vang thật lớn, ngay sau đó một tiếng phật hiệu vang lên!

Tần Thọ không nhịn được quay đầu lại nhìn, vừa vặn nhìn thấy một hư ảnh Phật Đà màu vàng đang lóe lên trên không trung, tiếp theo đó liền nghe thấy tiếng kêu thảm thiết ngao ngao của con yêu quái kia!

Sau đó Tần Thọ thấy lão già lừa đảo đầu óc quay cuồng, y phục không ngay ngắn băng băng chạy tới, giày cũng rơi mất một chiếc mà hắn không thèm quay đầu lại nhặt.

Tần Thọ nhìn thấy dáng vẻ của lão già lừa đảo như thế, không nhịn được hỏi:

-Rốt cuộc ngươi vừa mới trải qua chuyện gì?

Lão già lừa đảo cắn răng nghiến lợi nói:

-Ngậm miệng!

Tần Thọ cười hê hê, dùng loại ánh mắt ta hiểu liếc nhìn lão già lừa đảo, lão già lừa đảo lập tức mặt dày đỏ ửng nói:

-Không phải như ngươi nghĩ!

Tần Thọ gật đầu nói:

-Ừ, hê hê... Ta ghi nhớ rồi, sau này ngươi từ từ giải thích với người khác đi.

-Con thỏ chết tiệt, ta liều mạng với ngươi!

Lão già lừa đảo đang muốn động thủ liền nghe thấy ở phía xa có tiếng gầm gừ, lại là tiếng gầm gừ của đại yêu quái:

-Tiểu bảo bối, ngươi chọc giận ta rồi, mức sủng ái của ta có hạn, ta muốn bắt ngươi, lột da lấp cỏ!

Nghe nói như thế, lúc ấy lão già lừa đảo trợn tròn mắt, lại nhìn vẻ mặt cổ quái của con thỏ kia, cùng với tiếng cười ha ha:

-Tiểu bảo bối, bảo bối, hô hô... Còn muốn lột da lấp cỏ, các ngươi chơi thật là hoang dã đó.

Lúc ấy lão già lừa đảo phát hỏa, quay đầu mắng:

-Đi chết đi! Cái đồ Hắc Thán Tinh!

-Hô!

Một cơn gió mạnh thổi qua, lại là yêu quái dơi kia đuổi tới.

Tần Thọ lập tức nhảy lên trên người lão già lừa đảo, lão già lừa đảo gần như phản xạ có điều kiện một tay che ngực, một tay che cúc hoa thét to:

-Ngươi làm gì đó?

Tần Thọ nói:

-Ngươi ngốc sao? Chạy một mình không thể nào thoát khỏi hắn, ngươi ngự kiếm phi hành, ta giúp ngươi tăng tốc!

Lúc này lão già lừa đảo mới lấy lại tinh thần, vội vàng nhảy lên phi kiếm, đồng thời Tần Thọ hất cái tai lớn giống như cánh quạt, vận chuyển thần thông Cao Thiết duy trì ở trên người lão già lừa đảo!

Gần như là đồng thời, Hắc Thán Tinh kia đã đuổi kịp, một tay duỗi ra gần như bắt được mông của lão già lừa đảo!

Lão già lừa đảo bị dọa đến mức rít lên, tiềm năng hoàn toàn bộc phát, tốc độ tăng nhanh hơn, đồng thời Cao Thiết thần thông cũng có hiệu lực, vèo một cái xông ra ngoài, hất móng vuốt của Hắc Thán Tinh An Lộc Sơn ra.

Cho dù là như thế, Tần Thọ cũng nghe thấy xoạt, âm thanh vải vóc bị xé rách, cúi đầu nhìn xuống, chỉ thấy cái mông giống như đoá hoa trắng đang uốn éo trong gió, một màn kia quả thực là hơi khác biệt.

Tần Thọ không nhịn được hỏi:

-Mông của ngươi không lạnh sao?

Lão già lừa đảo vung ống tay áo lên, áo bào to rộng thể hiện ra chỗ tốt của nó, một tay của hắn che ở sau lưng, tay áo buông xuống, vừa vặn che kín cái mông... Sau đó nổi giận:

-Con thỏ chết tiệt, chắc chắn là ngươi cố ý!

Tần Thọ nói:

-Đừng đoán mò, sao ta có thể tùy tiện nói đùa về sự sống còn chứ. Thật sự chỉ là trùng hợp mà thôi...

Lão già lừa đảo hừ hừ, xem như ta tin lời con thỏ nói, Tần Thọ nhếch miệng nhe răng cười, trong lòng đầy chột dạ...

Đúng lúc này, một tiếng gầm gừ truyền đến, tiếp theo đó một tia hồng quang từ đằng xa càng ngày càng tới gần!

Tần Thọ quay đầu lại nhìn, vừa vặn nhìn thấy Hắc Thán Tinh lại chạy đến, tốc độ nhanh chóng, so với lão già lừa đảo ngự kiếm phi hành còn nhanh hơn mấy lần!

-Hỏng bét! Lão đầu, có thể nhanh hơn một chút không? Hắc Thán đuổi tới rồi! - Tần Thọ kêu lên.

Lão già lừa đảo quay đầu nhìn thoáng qua, trầm giọng nói:

-Hết cách rồi, lát nữa đường ai nấy đi!

Tần Thọ nói:

-Rốt cuộc ngươi đã làm gì hắn? Làm cho hắn nổi giận như vậy? Toàn thân đều bốc lửa!

Lão già lừa đảo cộp cộp miệng nói:

-Đạo phù lúc nãy là Hoan Hỉ Phật...

Cằm của Tần Thọ suýt nữa rơi trên mặt đất, trợn tròn mắt, sau đó dựng thẳng ngón tay cái nói:

-Tuyệt vời!

-Lão già, ta muốn giết ngươi! - Hắc Thán gầm thét đuổi theo, đồng thời một bảo luân bay lên không trung, bảo luân như là một vầng trăng khuyết huyết sắc, muốn chém về phía hai người!

Trên trán lão già lừa đảo toàn là mồ hôi lạnh, hiển nhiên hắn cũng hơi sợ hãi, tròng mắt Tần Thọ đảo liên tục, cuối cùng nhìn về phía dưới núi Ngũ Chỉ Sơn, nhanh trí kêu lên:

-Ngươi chạy xuống núi! Ta lên núi!

-Lên núi làm gì? - Lão già lừa đảo không hiểu.

Tần Thọ nói:

-Nói nhảm nhiều vậy? Con khỉ năm đó đánh Thiên Đình đang ở phía dưới núi, thế nào, ngươi đã hiểu chưa?

Lão già lừa đảo đầu tiên là sững sờ, sau đó cười ha ha nói:

-Đã hiểu!

Sau đó Tần Thọ nhảy xuống khỏi phi kiếm, phóng thẳng lên đỉnh núi!

Lão già lừa đảo thì xoay người xông về phía dưới núi Ngũ Chỉ Sơn, đồng thời còn không quên vặn vẹo uốn éo cái mông trắng bóng với Hắc Thán Tinh!

Hắc Thán Tinh lập tức nổi giận, mặc kệ tất cả mọi thứ, đâm đầu xuống chụp về phía lão già lừa đảo!

Đồng thời lão già lừa đảo la to:

-Con khỉ, cứu mạng! Con thỏ nhà các ngươi chạy lên núi rồi!

Hắc Thán Tinh đầu tiên là sững sờ, sau đó liền thấy một đám thôn dân trốn ở đằng sau tảng đá dưới chân núi, tình cảm của lão già này với các thôn dân thật sự là đáng đánh! Vốn dĩ hắn đang ở trạng thái nổi giận, chút tỉnh táo cuối cùng cũng mất hết!

Hắc Thán Tinh hét lớn, quơ bảo luân đánh về phía tảng đá, ý đồ muốn chém giết những thôn dân kia và lão già lừa đảo!

Đúng lúc này, một tiếng khịt mũi vang lên:

-Hừ! Tiểu yêu tinh ở đâu ra, cũng dám quát tháo ở trước mặt lão Tôn ta?

Vừa dứt lời, Hắc Thán Tinh còn chưa kịp phản ứng, Lưu lão đầu ngồi xổm ở phía dưới lại giật nảy mình, đưa tay đánh một quyền về phía con khỉ, kêu lên:

-Ngươi cái con khỉ này, lúc này cũng đừng khoe khoang giỏi giang! Yêu quái đuổi tới rồi, tất cả mọi người đều sắp chết rồi!

Tôn Ngộ Không lườm hắn một cái, Lưu lão đầu còn muốn nói gì nữa thì thấy lão tiên nhân ở trên bầu trời rơi xuống bắt được hắn, nhấn hắn xuống bên cạnh một cái, hắn liền không thể động đậy được nữa.

Tôn Ngộ Không liếc mắt nhìn lão già lừa đảo, lão già lừa đảo chặn lại nói:

-Khỉ đột, năm đó khi ngươi đại náo Thiên Cung, ta cũng có mặt, có lẽ ngươi không có ấn tượng gì về ta, nhưng mà ta lại nhìn thấy cảnh ngươi một gậy đập nát Nam Thiên Môn, thực quá giỏi!

Tôn Ngộ Không lại liếc nhìn lão già lừa đảo:

-Cút sang một bên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận