Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 696: Na Tra


Chương 696: Na Tra





Đồng thời miệng rộng của sáu con hỏa long mở ra, quay đầu đối mặt phun hỏa diễm lên Thái Sơn làm bắn ra vô số tia lửa...

Nói là tia lửa, nhưng là khi rơi xuống, cái kia chính là từng cái hỏa cầu lớn như sân bóng rổ!

Rốt cuộc giờ khắc này Tần Thọ cũng hiểu vì sao những ngọn núi bốn phía lại bị vạ lây, đây tuyệt đối là một trận ngoài ý muốn...

-Na Tra! Còn không mau mau tỉnh lại!

Đúng lúc này, một tiếng gầm thét vô cùng uy nghiêm vang vọng thiên khung!

Lúc này Tần Thọ mới nhìn đến, trên đỉnh núi Thái Sơn, một tên nam tử mặc áo giáp bằng đồng, tay cầm một cái chuông vàng, ngồi xếp bằng ở chỗ đó, một đôi mắt như có thần uy liếc mắt qua, vậy mà xé nát liệt diễm, nhìn ra chân thân của Na Tra bị quấn bên trong hỏa diễm trên bầu trời!

-Đây là Na Tra?! - Tần Thọ nhìn thấy Na Tra, cũng là giật nảy mình.

Lý Trinh Anh bưng lấy cái miệng nhỏ nhắn nói:

-Đây… đây là tam ca? Chuyện này sao có thể?

Khôi Tam cũng nói:

-Thế nào mà thành dạng này rồi?

Trung Sơn đạo nhân:

-Ta đã nói mà, bộ dáng này khác quá xa với Tam Đàn Hải Hội đại thần! Căn bản là nhận không ra!

Tần Thọ lắc đầu nói:

-Nhận thì có thể nhận ra, chỉ là… hoàn toàn chính xác là không giống nhau lắm. Chẳng lẽ gia hỏa này từ Địa Ngục chạy đến à?

Mỗi ngày Na Tra đều đứng trong hỏa diễm, giờ này khắc này, trên đầu mọc ra hai cái sừng như là sừng trâu, da thịt đỏ rực, hai mắt xếch lên, ngoài miệng có răng nanh, sau mông còn có một cái đuôi như là mũi tên, phía sau còn thêm một đôi cánh bằng hỏa diễm. Bộ dáng kia, nếu là lấy thêm một cái nĩa nhỏ, đổi cánh thành cánh dơi thì chính là tiểu quỷ dưới địa ngục trong truyền thuyết ở Địa Cầu!

Thế nhưng Tần Thọ rất rõ ràng, Địa Ngục ở đây cũng không có cái loại hình Satan gì. Cho nên tiểu quỷ này mà nói chỉ đơn giản là tưởng tượng ra...

Thế nhưng nếu không phải là tiểu quỷ dưới Địa Ngục thì cái kia là cái thứ gì?

-Là Tam ca của ta. - Lý Trinh Anh nói.

Tần Thọ nói:

-Ta biết, mặc dù biến hóa rất lớn, nhưng hoàn toàn chính xác là có thể nhìn ra. Ít nhất, bộ khôi giáp kia chính là của hắn.

Đúng lúc này, Na Tra nói chuyện:

-Hoàng Phi Hổ, ngươi chấp chưởng mười tám tầng Địa Ngục lại không trên đất ngục mà lại nhập chủ Thái Sơn. Tầm quan trọng của Thái Sơn, không cần ta nói chứ? Nể tình năm đó, ta không giết ngươi, chỉ cần ngươi nhường Thái Sơn ra, ta tùy ngươi đi ở.

-Tam ca! - Lý Trinh Anh nhịn không được, la lên một tiếng.

Trên bầu trời Na Tra nghe vậy hơi cúi đầu nhìn lướt qua Lý Trinh Anh, nhàn nhạt nói một câu:

-Sâu kiến!

Nhưng mà lời này vừa nói ra, bỗng nhiên Na Tra chau mày, ngay sau đó day day đầu, nổi giận nói:

-Phế vật, nàng rất quan trọng đối với ngươi sao? Ngươi lại dám phản kháng? Yên tĩnh cho ta!

Nói xong, Na Tra vỗ đầu một cái, ngọn lửa trên người càng phát ra cuồng bạo!

Toàn thân Na Tra chấn động, trong mắt mất đi vẻ giãy dụa vừa rồi, lần nữa trở nên dữ tợn.

Tần Thọ thấy vậy vội vàng kéo Lý Trinh Anh nói:

-Thân thể kia đích thật là Na Tra, chỉ là bây giờ người khống chế Na Tra không phải bản thân hắn mà là một người khác hoàn toàn.

Lý Trinh Anh lo lắng nói:

-Vậy… tam ca của ta phải làm sao bây giờ? Ta có thể cảm giác được, linh hồn của huynh ấy không chống đỡ được bao lâu nữa.

Tần Thọ vỗ vỗ bả vai Lý Trinh Anh nói:

-Đừng lo lắng, chân linh của hắn ở trên Phong Thần Bảng, cho dù chết, cùng lắm thì lại lần nữa phục sinh là được.

-Vậy thì chẳng phải là đạo hạnh tu luyện vô số tuế nguyệt của huynh ấy cũng bị mất sao? - Lý Trinh Anh hỏi.

Tần Thọ thở dài, hắn có thể nói cái gì? Giờ này khắc này, hắn cũng không có cách nào!

-Đừng nhiều lời, Thái Sơn chính là cột trụ thông thiên, cho dù phải đánh đổi bằng cả tính mạng của ta, ngươi cũng đừng mơ tưởng có được Thái Sơn. - Hoàng Phi Hổ quả quyết cự tuyệt, đồng thời vung tay lên, một dải màu sắc rơi xuống, quấn Tần Thọ, Lý Trinh Anh, Khôi Tam còn có Trung Sơn đạo nhân vào đưa bọn họ lên thẳng đỉnh núi Thái Sơn.

Gặp được Đông Nhạc đại đế, Tần Thọ, Lý Trinh Anh, Khôi Tam, Trung Sơn đạo nhân vội vàng chào.

Hoàng Phi Hổ phất phất tay nói:

-Đứng lên đi.

Bốn người đứng dậy, Tần Thọ lập tức hỏi:

-Đại đế, ngươi xem hiện tại xử lý thế nào? Na Tra còn có thể cứu không? Chúng ta còn có thể cứu chứ?

Hoàng Phi Hổ nghe vậy, thổi phù một tiếng bật cười:

-Ngươi cái con thỏ này thật là thú vị, ngươi đã sợ chết như vậy thì tới làm gì?

Tần Thọ toét miệng nói:

-Đây không phải là không biết tới sẽ chết sao, vốn dĩ còn muốn cứu người mà hiện tại xem ra, có thể tự mình không chết cũng đã không tệ rồi...

Hoàng Phi Hổ yên lặng, lắc lắc đầu nói:

-Ngươi cái con thỏ này cũng không làm ra vẻ, đủ thẳng thắn.

Tần Thọ bất đắc dĩ nói:

-Không thẳng thắn có thể làm được cái gì? Chẳng lẽ phải giả vờ giả vịt, khoác lác chém gió, tự thôi miên bản thân, nói cái gì mà ta sẽ dùng đến hơi thở cuối cùng để đánh chết tên cháu trai kia à?

Hoàng Phi Hổ:

-... -

Trung Sơn đạo nhân tiến lên phía trước nói:

-Đại đế, ngài thật sự ngăn không được hắn sao?

Hoàng Phi Hổ thở dài, nói:

-Nếu là ngày thường quyết đấu, ta cũng chưa chắc sợ hắn. Nhưng là trong tay hắn có Cửu Long Thần Hỏa Tráo, cái này thì khó rồi. Hắn có Tiên Thiên Linh Bảo nơi tay, trong tay của ta lại là không gì có thể cản. Hiện nay, cũng chỉ có thể dựa vào Thái Sơn đại trận đến đối kháng... Chỉ là, chẳng biết tại sao, dường như đại trận cũng xảy ra vấn đề, lực lượng không được ổn định, hơn nữa còn đang dần dần biến mất.

Trong đầu Tần Thọ lập tức lóe lên hai lần nổ lớn kia ở Địa Phủ! Thế là hắn nhanh chóng nói ra những chuyện mình biết.

Hoàng Phi Hổ sờ lên cằm, híp mắt nói:

-Xem ra, là hữu tâm tính vô tâm, chúng ta đã bị tính kế trước một bước ở khắp nơi. Ài…

Lý Trinh Anh nói:

-Thái Sơn phát sinh chuyện lớn như thế, chẳng lẽ Thiên Đình còn không mở cửa cứu viện sao?

Hoàng Phi Hổ lắc đầu nói:

-Tam Tiên Lộ nổ, chúng ta đã sớm mất đi liên hệ với Thiên Đình. Lại thêm bọn hắn đã tính kế nhiều như vậy, chẳng lẽ lại sẽ không tính được tới một bước Thiên Đình này? Sợ là Thiên Lý Nhãn Thuận Phong Nhĩ cũng bị che cản ánh mắt, nhìn không thấy nghe không được; âm dương điên đảo, càn khôn rối loạn, hiện tại, có thể trông cậy vào cũng chỉ có chính chúng ta.

Tần Thọ nhìn lên Hắc Na Tra đang vô cùng đắc ý trên bầu trời, mắng một câu:

-Móa nó, không phải hắn ở trên Thiên Đình sao? Làm sao lại chạy tới đây? Còn là cái bộ dáng quỷ này...

Hoàng Phi Hổ nói:

-Hắn là từ phía trên Thiên Đình xuống bằng con đường thông tới Địa Phủ kia.


Bạn cần đăng nhập để bình luận