Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 465: Ngũ Chỉ Sơn


Chương 465: Ngũ Chỉ Sơn





Lão đầu cười khổ nói:

-Con khỉ, chúng ta phải chuyển nhà rồi, đây là lần cuối mang đồ ăn đến cho ngươi, ngươi giữ lấy, Lưỡng Giới Sơn này, sau này chắc là sẽ không còn ai nữa rồi...

Tôn Ngộ Không ngẩng đầu lên nói:

-Tên nhóc này, ngươi mang lương thực cho ta làm gì? Lão Tôn ta đây là thiên sinh địa dưỡng, hít một hơi đã có thể nuốt mười vạn dặm vân hà, trường sinh bất tử, đói không chết được ta, ngươi hãy mang đi đi.

Tiểu lão đầu cười nói:

-Gia gia của gia gia ta từ nhỏ đã nghe ngươi nói khoác rồi, cũng không thấy ngươi có bản lĩnh gì, đừng nói khoác nữa, cũng đừng đói chết nha, ta còn đang đợi ngày nào đó ngươi được thoát ra, dẫn ta lên trời tham quan, ôi... Cũng không biết là những năm tháng mà ta còn sống, còn có thể có cơ hội lên trời cưỡi mây nữa không.

Gương mặt tiểu lão đầu tang thương cùng kỳ vọng, nhưng mà cuối cùng lại hóa thành một giọng điệu than thở, nói với Tôn Ngộ Không:

-Con khỉ, lần này ta thực sự phải đi rồi, ngươi phải bảo trọng nha.

Tôn Ngộ Không sửng sốt hỏi:

-Tại sao phải đi? Không phải ngươi nói ở đây mưa thuận gió hòa sao, nói là muốn con cháu đời đời sinh sống ở đây mà?

Tiểu lão đầu than thở, lắc đầu nói:

-Vài ngày trước xuất hiện một tên yêu quái, mỗi đêm sẽ bắt một hài tử để ăn. Trước đây thôn làng còn mời pháp sư đến tiêu diệt, nhưng đáng tiếc là pháp sư cũng bị bắt xong bị ăn luôn rồi, sau đó yêu quái tức giận, tuyên bố sau này mỗi ngày sẽ ăn hai hài tử, không có hài tử sẽ ăn người lớn. Cả thôn trên dưới chỉ có tám trăm tám mươi nhân khẩu, làm sao mà chịu nổi sự giày vò này của hắn ta chứ? Haiz...

Nói xong, tiểu lão đầu quay lưng tính bỏ đi.

Tôn Ngộ Không thì lại im lặng, trong miệng lẩm bẩm nói:

-Rốt cuộc trên Thiên Đình đã xảy ra chuyện gì? Lão Tôn cũng chi là đánh mấy tiểu thần thôi mà, có cần đến nông nỗi này không?

Sau đó Tôn Ngộ Không nói:

-Nhóc con, ngươi đừng đi! Chỉ dựa vào sức chân của các ngươi, một ngày có thể đi được bao xa chứ? Đợi yêu quái đến đây rồi, một trận yêu phong cũng đuổi kịp các người, đến lúc đó một người cũng không sống sót nổi.

Tiểu lão đầu sửng sốt, giọng nói mang theo nức nở nghèn nghẹn:

-Vậy… vậy phải làm sao mới được đây?

Tôn Ngộ Không nói:

-Ngươi quay về thôn, gọi hết những người chưa đi đến đây.

-Gọi đến đây? - Tiểu lão đầu sửng sốt hỏi.

Tôn Ngộ Không nói:

-Đúng, gọi hết qua đây, cứ trốn ở trước mặt lão Tôn ta đây, nếu như yêu quái đó dám đến, lão Tôn một hơi thổi chết hắn ta!

Tiểu lão đầu cười khổ nói:

-Con khỉ, lúc này ngươi đừng có nói khoác nữa. Haiz, thôi ta đi về nói với trưởng thôn chuyện này, ngươi nói cũng có lý. Chạy cũng không chạy thoát được, lỡ như chọc tức yêu quái, sợ là không một ai có thể sống sót.

Nói xong tiểu lão đầu nhanh chóng rời khỏi.

Tôn Ngộ Không không nói nên lời, nhưng vẫn là không cam tâm kêu lên:

-Nhóc con, lão Tôn không hề nói chơi đâu! Hay là để ta thổi cho ngươi xem?

Nhưng mà tiểu lão đầu đã đi xa rồi, mơ hồ nghe thấy hắn nói:

-Được rồi, được rồi...

Tôn Ngộ Không cũng không tiện thực sự thổi một hơi, dù sao thổi một hơi, lúc đó đá bay loạn xạ, lỡ như làm bị thương người dân thì không tốt rồi, chỉ có thể bất lực than thở, lẩm bẩm nói:

-Con thỏ chết tiệt đó, cũng không biết là đã đi đâu rồi. Sống không thấy người, chết không thấy xác... Nếu như gặp được hắn, lão Tôn nhất định đánh hắn một trận cho hả dạ!

Nói đến đây, biểu tình của Tôn Ngộ Không cô đơn, hiển nhiên là nhớ đến những chuyện đau lòng rồi.

Tiểu lão đầu chạy thẳng một đường về đến thôn, kết quả vừa mới vào thôn, lập tức bị lác mắt!

Chỉ thấy gốc cây ngay trước cửa thôn chất đầy thi thể!

Nam nữ già trẻ lớn bé đều có!

Đều là những gương mặt quen thuộc!

Máu còn đang nhỏ giọt xuống đất!

Tiểu lão đầu bị dọa đến nỗi ngồi bệt xuống đất.

Cách đó không xa, một nhóm dân làng cũng đứng nhìn, người đứng đầu là một lão nhân tóc bạc phơ, lão nhân chống quải trượng, than thở nói:

-Nghiệp chướng! Đúng là nghiệp chướng!

-Lão Lưu, ngươi đã về rồi, ài... - Trưởng thôn nhìn thấy tiểu lão đầu, chào hỏi một chút.

Lão Lưu loạng choạng đứng dậy, đến trước mặt trưởng thôn, chỉ vào gốc cây, hồi lâu không nói nên lời.

Trưởng thôn nói:

-Ừm, đó là nhóm người Lưu Phương. Bọn họ là nhóm đầu tiên rời thôn, kết quả hôm qua đi, hôm nay lại bị treo trên cây… Đây là yêu quái cảnh báo chúng ta. Nếu cố rời khỏi thôn, sẽ bị giết ngay lập tức... haiz ...

Lão Lưu tức giận nói:

-Hắn thật quá đáng! Ăn thịt người, ăn no bụng còn chưa tính. Đây làm sao có thể là ăn thịt người? Đây rõ ràng là đang trêu chọc đùa giỡn chúng ta!

Thôn trưởng thở dài nói:

-Vậy thì thế nào? Yêu quái này thần thông quảng đại, chúng ta chỉ là bách tính bình thường, làm sao có thể đấu với hắn?

Lưu lão đầu nói:

-Thôn trưởng, vậy chúng ta có đi hay không?

Thôn trưởng lắc đầu nói:

-Con người làm sao có thể nhanh bằng yêu quái cưỡi mây mà đi chứ? Làm sao có thể đi được? Rời đi, chỉ tăng nhanh tốc độ tử vong hơn mà thôi. Vẫn là bàn bạc kỹ hơn đã...

-Thôn trưởng, ở lại cũng chết, rời đi còn có một tia hy vọng sống. Chúng ta chia thành nhiều hướng, yêu quái kia cũng không thể đồng thời đuổi kịp tất cả chúng ta có đúng không? - Lại có người đề nghị.

Thôn trưởng hơi động lòng.

Lưu lão đầu nói:

-Ta cảm thấy có thể thử một chút xem...

Đúng lúc này, tiếng cười chế giễu vang lên, thanh âm vô cùng bén nhọn, tiếp sau đó mọi người nhìn thấy một thứ xanh mơn mởn từ trong bụi cỏ nhảy ra, chỉ vào tất cả mọi người nói:

-Hừ hừ... Đại vương biết trước đám lão gia hỏa các ngươi chưa từ bỏ ý định! Các ngươi đợi đó, đợi lát nữa đại vương tới đây nấu hết các ngươi!

Nói xong, thứ kia xoay người chạy đi!

Thứ kia có kích thước không lớn, nhưng mà chân lại rất dài, bước ra một bước xa chừng hơn hai mét, chạy giống như bay, trên chân có móng vuốt, có thể vượt nóc băng tường.

Hiện tại tình trạng các thôn dân không ổn, đã quá muộn rồi, yêu quái kia quá thuần thục, leo lên một tòa núi nhỏ, nhún người vài cái liền biến mất ở chân trời.

-Phải làm thế nào mới ổn đây!

Thôn trưởng thấy vậy, đấm ngực kêu lên:

-Thôn Lưu gia chúng ta từ khi xây dựng thôn cho tới nay đã hơn ba trăm năm, từ năm hộ gia đình cho tới nay đã phát triển thành hơn trăm hộ... Nhưng chưa từng nghĩ sẽ bị đoạn ở trên tay của ta! Ôi, làm sao ta còn mặt mũi nào xuống dưới hoàng tuyền gặp mặt liệt tổ liệt tông chứ! Hu hu...

Thôn trưởng khóc lớn, những người khác cũng nhỏ giọng thảo luận, muốn tìm kiếm biện pháp tự cứu mình, thế nhưng mà tất cả mọi người nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có biện pháp nào.


Bạn cần đăng nhập để bình luận