Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 548: Con thỏ tỉnh lại rồi


Chương 548: Con thỏ tỉnh lại rồi





-Tại sao cơ chứ? - Lam Tam hỏi lại, bởi vì đây không phải là tên của nàng.

Bà lão nói:

-Gió núi là cuồng phong nhất, có thể phá núi, phá mây, có thể làm diệt vong quốc gia. Tính cách của con lại nhu nhược, yếu mềm như vậy, muốn báo thù thì nhất định phải học theo như gió núi kia, chỉ có không ngừng tiến lên phía trước thổi bay mọi chướng ngại. Còn vì sao lại gọi là Lam Tam thì bởi do phụ thân của con vốn thích nhất con số này.

-Người biết phụ thân của con sao? - Lam Tam hỏi. Bà bà đáp:

-Nợ hắn thôi, vẫn còn trên người con đó. Đi thôi nào... Đi thôi nào, đừng nhìn nữa... Cười lên ta xem nào.

-Hả? - Lam Tam nước mắt còn vương trên gương mặt, không hiểu nhìn lão bà bà.

Lão bà bà nói:

-Cười lên nào, cười thật to lên! Con mà không cười, thì sẽ chẳng thể nào bước ra khỏi được Thương Lan quốc.

Lam Tam:

-Ha ha…

-To lên nữa!

-Ha... a a... hu u u…

-Khóc ư? Lẽ nào con không muốn báo thù nữa sao? Nghĩ kĩ đi!

-Muốn!

-Muốn thì cười lên! Cười to lên nào, nghĩ đến những chuyện vui vẻ, ra sức cố gắng mà cười cho bằng được!

-Ha ha... cười, ha ha... u u... ha ha...

-Bà bà, tại sao lại phải cười?

Bởi vì, người hành hình là hành hình quan Đường Tiếu Vương của Thịnh Đường, hắn chỉ cho phép những người cười đi ba trăm dặm, tất cả những người không cười sẽ phải chết! Nhớ lấy, hắn chính là tên đao phủ đã giết cả nhà con.

...

-Ha ha…

Một tràng cười đánh thức Lam Tam, Lam Tam nghe thấy liền nhìn, chỉ nhìn thấy Đại Đỉnh chân nhân cười to nói:

-Quả nhiên ta nhớ không sai, Thương Lan quốc có một vị công chúa, lúc sinh ra đã mắc một chứng bệnh không thể lớn lên, nó được gọi là gì nhỉ? Ừm... để ta nghĩ xem, hình như nó được gọi là...

-Câm miệng! - Lam Tam không thể chịu đựng thêm được nữa, tức giận quát lên.

Vừa há miệng quát một tiếng, một ngụm nguyên khí bị phun ra làm cơ thể nàng hơi run lên.

Đại Đỉnh chân nhân nhìn thấy vậy thì cười ha hả nói:

-Lam Tam, ta không thể không nói, phải nói là ngươi có chút lợi hại hơn hơn ta tưởng tượng đấy. Có điều, ngươi hiện giờ liệu có thể chiến đấu được nữa hay không?

Lam Tam hừ lạnh một tiếng đáp:

-Giết ngươi thì chẳng có vấn đề gì!

Đại Đỉnh chân nhân khẽ mỉm cười, đưa tay ra, trong tay vậy mà có thêm một chiếc Thanh Đồng Đại Đỉnh!

Công Tôn Lục La kêu lên:

-Làm sao có thể được?

Đại Đỉnh chân nhân đắc ý nói:

-Cái trước kia vốn chỉ là ta tìm người làm giả, cái này mới thật sự là Tàng Long Đỉnh. Điều cần nói ta đã nói hết rồi, ngươi hãy đi xuống hoàng tuyền đi! Còn về cái đầu của ngươi, ta sẽ đem đến cho Đường Tiếu Vương, ta tin chắc rằng Thịnh Đường sẽ cho ta một phần thưởng xứng đáng hậu hĩnh.

Sau khi dứt lời, Đại Đỉnh chân nhân vung tay ra, Tàng Long Đỉnh bay ra, bức bích họa trên Tàng Long Đỉnh không có bất cứ một chuyển động nào, nhưng nắp trên của Tàng Long Đỉnh được mở ra trước, một cái móng rồng xuất hiện, ngay lập tức bắt lấy đỉnh đầu của Lam Tam!

Cùng lúc đó, một giọng nói vang lên:

-Cơ thể, linh hồn, được lắm.

Đại Đỉnh chân nhân kính cẩn hành lễ rồi nói:

-Mời sư phụ dùng bữa.

Vẻ mặt Lam Tam đột nhiên thay đổi:

-Hắn là trên Thiên Tiên! Ngươi đã phá lệ, ngươi không sợ sẽ trở thành kẻ thù của thiên giới hay sao? Nếu Yêu Tam Thiên biết, nhất định sẽ không tha cho ngươi!

Đại Đỉnh chân nhân cười nói:

-Tất cả các ngươi đều sẽ chết, liệu còn ai biết chuyện này nữa cơ chứ? Còn về Yêu Tam Thiên, thứ mà hắn cần là một người đối tác, sau khi ngươi chết, ở đây chỉ còn duy nhất một mình ta là đối tác của hắn, trong mắt hắn ta chỉ còn có lợi ích, ngươi cảm thấy hắn sẽ gây khó dễ cho ta sao? Tóm lại, ngươi chết rồi thì tất cả mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp.

Vuốt rồng rơi xuống, trực tiếp túm lấy đầu của Lam Tam!

Phù!

Ngay thời khắc nguy cấp, Lam Tam quay người lại để tránh cú bắt chí mạng!

Móng rồng nặng nề bám vào vai của Lam Tam.

Cùng lúc đó, một làn khói xanh bay lên, Lam Tam đột nhiên biến thành Công Tôn Lục La!

Lam Tam xuất hiện cách đó một trăm mét!

Lam Tam đột nhiên bừng tỉnh lại, hét lên:

-Lục La! Ngươi là đồ ngốc à!

Công Tôn Lục La nở một nụ cười mãn nguyện, nhẹ giọng nói:

-Công chúa, mau chạy đi... Sinh mệnh thay đổi, cả đời chỉ có thể dùng một lần, xin lỗi người, ta không thể bảo vệ người được nữa rồi. Hãy tiếp tục sống tốt, mau chạy đi.

-Grào!

Một tiếng rồng gầm vang lên, rõ ràng là con Thanh Long từ trong đại đỉnh bay ra đã bị hành vi của Công Tôn Lục La làm cho tức giận rồi!

Móng rồng quét ra, chẳng nhìn thấy bất cứ thần thông gì, nhưng mà Công Tôn Lục La đau xót nhận ra rằng, với sức mạnh của mình mà đến cả một chút vùng vẫy cũng không thể làm được! Chỉ có thể giương mắt nhìn vuốt rồng tấn công và ngồi đó chờ chết! Hiện tại mới hiểu rõ tại sao vừa nãy Lam Tam không tránh đi, không phải không tránh mà không cách nào tránh được!

Lam Tam nhìn thấy vậy, hai mắt đỏ như máu, hét lớn rồi biến thành một cái bóng lao về phía vuốt rồng:

-Dừng lại!

Một cái đầu rồng nhô ra từ Tàng Long Đỉnh, là một cái đầu rồng bằng đồng vô cùng dữ tợn, không giống như một sinh vật sống mà tựa như một con rồng đeo mặt nạ, một đôi mắt rồng quét về phía Lam Tam! Chỉ vẻn vẹn một ánh mắt, Lam Tam đã cảm thấy rằng linh hồn của mình dường như đã bị giam cầm, cũng chẳng thể động đậy được! Vô thức mà bay tới cái miệng lớn của con rồng!

Có điều, lúc này Lam Tam lại mỉm cười, mỉm cười với Công Tôn Lục La - người đã đồng hành cùng nàng từ nhỏ đến lớn. Vẻ mặt hung dữ bỗng trở nên dịu dàng, dường như đang quay trở về cung điện Thương Lan khi ấy, nụ cười trở nên thuần khiết như xưa, cười nói:

-Tỷ tỷ, chúng ta cùng nhau đi gặp phụ vương thôi.

Một chân con rồng tóm lấy Công Tôn Lục La, một chân tóm lấy Lam Tam rồi đưa cả hai vào miệng. Đại Đỉnh chân nhân nhìn thấy tình hình đã ổn thỏa thì vui mừng cười lớn, liếc nhìn chiến lợi phẩm của mình, một cái lô đỉnh thuần nguyên, kết quả...

-Người đâu?!

-Đại Đỉnh chân nhân nhìn chằm chằm trên mặt đất, chỉ có hai sợi lông thỏ, ngoài ra chẳng có gì hơn, hắn đột nhiên sững sờ mất một lúc.

-Ngươi đang tìm ai? Một âm thanh huýt sáo vang lên, nói giọng Bắc Kinh, kéo dài giọng hỏi.

Đại Đỉnh chân nhân giật mình quay đầu lại nhìn thì thấy một con thỏ tay đang cầm một củ cà rốt, miệng răng rắc nhai. Đứng phía sau là một tên không ngừng nôn mửa, trong tay cầm một vũ khí như cái chân người, bên cạnh hắn là một thiếu nữ xinh xắn động lòng người, bên cạnh thiếu nữ là một người phụ nữ trưởng thành...

Đại Đỉnh chân nhân cau mày nói:

-Con thỏ, ngươi còn chưa chết ư?


Bạn cần đăng nhập để bình luận