Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 568: Đổi ngựa


Chương 568: Đổi ngựa





Tần Thọ nghe thấy thì nhướng mày:

-Ngươi chắc chắn mình không phải là đang thu tiền Vọng Hương Thạch?

Tần Thọ đến bây giờ vẫn cảm thấy Vọng Hương Thạch giống như tiệm net vậy, sau khi sạc xong lại có thể tiếp tục sử dụng.

Tiểu quỷ cười khổ một trận rồi lắc đầu một cách chắc chắn.

Tần Thọ vẫn không cam tâm hỏi:

-Thế có của ta không?

Địa Dũng phu nhân bất lực nói:

-Con thỏ ngươi còn chưa chết, ai sẽ đốt tiền vàng cho ngươi chứ?

Quả nhiên tiểu quỷ lắc đầu nói:

-Thượng tiên, ta chỉ có thể nhận tiền của người đã chết. Người vẫn còn đang sống sờ sờ đây...

Tần Thọ bất bình nói:

-Ngươi phải mở rộng kinh doanh chứ, nếu không thì sẽ làm trì trệ việc phát triển kinh tế của Địa Phủ đấy.

Sau khi nói mấy câu vô nghĩa thì Tần Thọ cũng rời đi.

Thế nhưng tiểu quỷ kia lại nhấp môi lẩm nhẩm:

-Hình như cũng có chút đạo lý, đáng tiếc đống tiền này cũng giống như Vọng Hương Thạch, không có thành tín thì ta không thể lấy được nhiều tiền vàng nếu nó không có sự chính trực và lòng hiếu thảo. Chưa kể, trong đó đốt cả mớ hỗn độn... haiz...

Tần Thọ không nghe thấy những lời này, nhưng thầm nhớ vị trí của Vọng Hương Thạch, tự hỏi không biết có nên tìm thời cơ thích hợp để dời viên đá này đi không, như thế thì có thể nhìn thấy Hằng Nga mỗi ngày.

-Con thỏ, nếu ngươi thích thì tí nữa ta sẽ khiêng cho ngươi cái bàn về nhà, ngươi từ từ xem không phải là được rồi sao? - Khôi Tam ngốc nghếch nói nhưng lại rất đúng đắn.

Tần Thọ rất muốn nói, OK, ngươi đi làm đi.

Nhưng nhìn đám quỷ dài dằng dặc mềm như nhũn ra và đám người khóc chết sau tiễn đưa người thân trên thềm Vọng Hương Thạch, cuối cùng hắn thở dài lẩm bẩm:

-Thôi quên đi, ngày mai lại đến.

Nghe được câu nói này, Lý Trinh Anh cũng thở phào nhẹ nhõm nói:

-Bọn họ cũng thật là tội nghiệp...

Tần Thọ ưm một tiếng, thúc giục:

-Chạy nhanh lên!

Hắc Bạch Vô Thường nghe xong nổi lên một chút oán hận, mẹ nó, vừa xong không phải là do ngươi bảo chạy chậm thôi sao?

Bọn họ không biết rằng tâm tư của Tần Thọ cũng đang tranh đấu dữ dội, nếu không đi nhanh hơn, thật sự sợ rằng mình không thể cưỡng lại được sự dụ dỗ muốn vác Vọng Hương Đài đi.

Sau khi đi qua Vọng Hương Đài, cuối cùng Tần Thọ cũng nhìn thấy một thành phố cao sừng sững, với bốn ký tự lớn được viết trên cánh cổng khổng lồ — Quỷ Môn Quan Thật!

Tần Thọ liếc mắt, hai mắt đảo qua đảo lại, ngẩn ra nói:

-Cái này... Tên ngu xuẩn nào viết ra cái nhãn hiệu này? Đây không phải là gây cười sao?

-Bảng hiệu Ngọc Đế khâm tứ! - Bạch Vô Thường đáp.

Tần Thọ nhất thời xấu hổ, nhưng nghĩ đến Ngọc Đế bỗng nhiên chạy trốn, để tên ngu xuẩn Câu Trần tới hại hắn và Hằng Nga tách ra, sự ngượng ngùng biến mất không còn tăm hơi, hắn ậm ừ:

-Chắc chắn là một kẻ ngốc!

Hai người nhìn một hồi lâu mới định thần lại, liền kêu lên:

-Lão thất lão bát, các ngươi... đổi nghề rồi sao?

Lão thất lão bát là người phàm đặt cho Hắc Bạch Vô Thường tại nhân gian lúc hoạt động ở miếu Thành Hoàng. Bởi vì ở trong miếu, thủ hạ của Thành Hoàng xếp hạng vừa vặn là thứ bảy và thứ tám cho nên người ta hay gọi là lão thất và lão bát.

Mặc dù về Địa Phủ thì không tính như thế nữa tuy nhiên mọi người vẫn thích gọi hai người là lão thất với lão bát.

Bạch Vô Thường nhìn Ngưu Đầu một phát rồi trả lời:

-Ngươi nhìn cái gì? Đây là đại nhân Nhật Dạ Du Thần của Thiên Đình, ngài ấy xuống Địa Phủ điều tra một số thứ. Chúng ta chỉ là đang dẫn đường thôi.

Mã Diện cười đáp:

-Đại nhân Nhật Dạ Du Thần gì đó thì ta chưa từng gặp qua bao giờ, Dạ Du Thần là một bầy dơi, Nhật Du Thần là một người cao và gầy. Bây giờ thế nào lại trở thành một con thỏ rồi, hai người phụ nữ, cộng với một người ngớ ngẩn?

Bạch Vô Thường vừa nghe xong thì cười lớn hỏi:

-Ngươi nói gì cơ?

Lúc Mặt Ngựa đang chuẩn bị tiếp tục nói thì đột nhiên một nắm đấm đập tới trước mặt!

Mặt Ngựa hét lên:

-Đến đây!

Mặt Ngựa lấy sức mạnh vung tay đánh trả lại một nắm đấm!

Đầu Trâu cười ha ha:

-Ngươi cái đồ lỗ mãng, không biết sống chết!

Thình thịch!

Tích tắc tiếp theo truyền tới tiếng bóp nghẹt!

Sau đó một tên đầu trâu và một tên mặt ngựa bị ném lên trên tường, treo trên đấy một phút trước khi từ từ trượt xuống.

Không lâu sau đó, Hắc Bạch Vô Thường hộ giá bên trái bên phải, một tên đầu trâu và một tên mặt ngựa chậm rãi kéo chiếc xe tiến vào Quỷ Môn Quan, sau khi vượt qua cổng, Tần Thọ mới phát hiện Quỷ Môn Quan thế mà lại có chút tương đồng với Nam Thiên Môn, sau khi tiến vào lại đi sang một thế giới khác!

Thấy rằng thế giới mênh mông trống trải ban đầu đã biến mất, nó được thay thế bằng một ngôi làng ở giữa thành phố, một thị trấn nhỏ rộng tầm trăm dặm, mọi người ca hát và nhảy múa khắp nơi, động vật hoang dã chạy xung quanh, trẻ em cười cười nói nói vui vẻ, nếu không phải là không có mặt trời trên bầu trời, Tần Thọ đã nghĩ đó là một thế giới bình thường.

-Thỏ gia, ăn táo không? - Bạch Vô Thường cầm một quả táo ra hỏi,

Kết quả Lý Trinh Anh cướp lấy quả táo trên tay Bạch Vô Thường, cẩn thận lau sạch sẽ quả táo, lột sạch vỏ rồi hỏi con thỏ:

-Thỏ Thỏ, ăn không?

Tần Thọ nhận lấy quả táo, cắn một miếng rồi nói:

-Ồ rất ngon.

Bạch Vô Thường đáp:

-Đây là giống táo mới nhất được trồng ở âm phủ, là sản phẩm đặc biệt, không có bên ngoài. Chỉ là quả táo này nếu tuỳ ý để ở bên ngoài thì cũng phải đến một triệu, còn không có bán ra thị trường.

Tần Thọ nghe xong thì bất ngờ:

-Một triệu? Linh Tinh?

Bạch Vô Thường đáp:

-Linh Tinh là đơn vị tiền tệ để trao đổi hàng hoá, còn chúng ta dùng là tiền âm phủ. Một triệu tiền âm phủ cũng không được coi là quá nhiều, nhưng đối với rất nhiều người mà nói thì số tiền ấy cũng không phải là ít, nếu mà phải lấy ra thì chắc là được một cái bao tải. Đối với một con ma bình thường thì số tiền này để sống một tháng thì không có vấn đề gì.


Bạn cần đăng nhập để bình luận