Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 898: Giết trở về



Chương 898: Giết trở về





Trùng Bát mang vẻ mặt không dám tin nhìn về phía những người khác, kết quả những người khác cũng nhao nhao gật đầu, biểu thị công nhận thuyết pháp của Tần Thọ.

Tần Thọ nói:

-Hẳn là đối diện còn có thánh nhân, nếu không sẽ không dám đánh tới. Bởi vì có thánh nhân điên đảo âm dương, cho nên bọn họ mới có thể an toàn đi tới. Bây giờ ta ở ngoài sáng, địch ở trong tối, chúng ta đúng thật nên vì cái thế giới này mà làm chút gì đó. Có điều vầng trăng này, mang đi như thế nào đây?

Nguyệt Thiềm nói:

-Ta có thể mang nó đi.

Nói xong, mi tâm của Nguyệt Thiềm bay ra một điểm tinh quang rồi rơi vào bên trên mặt trăng, một khắc sau, mặt trăng vang lên một tiếng ù ù, sau đó bắt đầu thu nhỏ.

Lúc làm thu nhỏ tới trình độ nhất định, bên trong mặt trăng tách ra một vài bóng người, Tần Thọ tập trung nhìn thì thấy là Hằng Nga, và bọn người Thỏ Ngọc tiểu yêu, Yêu Cơ và Nhất Bính!

Vốn dĩ đám người còn cho rằng mặt trăng phát sinh biến cố, từng người đều bày sẵn trận địa đón quân địch, bảo vệ Hằng Nga ở giữa, một tư thế muốn liều mạng.

Nhưng mà sau khi mọi người thấy Tần Thọ thì dụi dụi con mắt, sau đó ngao ngao kêu:

-Thỏ gia!

Nhìn những khuôn mặt quen thuộc này, tâm tình của Tần Thọ đang đè nén cuối cùng cũng tốt hơn nhiều, khi ánh mắt của hắn rơi vào trên người Hằng Nga, nhìn thân ảnh xinh xắn động lòng người, Tần Thọ giấu hết các loại tâm tình tiêu cực lo lắng, kiềm chế trong nội tâm đi.

Không phải hắn lo lắng, mà là đang ở trước mặt người nhà mình, hắn không muốn đem những tâm tình này mang về, ảnh hưởng đến tâm tình của người nhà.

Trời sập xuống hắn có thể khiêng, nhưng mà trước khi hắn bị trời ép chết, hắn không hi vọng người nhà chịu một chút ảnh hưởng gì, đây chính là nguyên tắc của Tần Thọ!

-Ngọc Nhi, em trở về rồi.

Hằng Nga đứng ở đó, nước mắt trong veo chảy đầy trên mặt, bởi vì kích động mà giọng nói cũng run rẩy.

Tần Thọ khẽ gật đầu:

-Ừm.

Sau đó những người khác cực kỳ tự giác đi qua một bên ngắm phong cảnh, để nơi này lại cho hai người.

Tần Thọ không đợi Hằng Nga hỏi đã nhảy vào trong ngực nàng, ghé vào bên trên núi non quen thuộc kia, hưởng thụ lấy nơi ấm áp nhất, yên tĩnh nhất thế gian.

Hằng Nga thấy vậy thì thở dài, cũng không nói gì.

Hai người chưa hề nói bất kỳ lời gì, nhưng sau khi gắn bó, thì trăm miệng một lời nói:

-Đi thôi, trở về thôi.

Sau đó hai người nhìn nhau cười một tiếng, Tần Thọi hỏi Lò Bát Quái chuẩn bị đường về.

Lò Bát Quái ai một tiếng, mở lò ra, đặt tất cả những tên kia vào, Tần Thọ và Hằng Nga thì ngồi ở trên Lò Bát Quái, nhìn sao trời rút lui, sau đó trò chuyện.

Tần Thọ đem những chuyện lúc trước của mình nói thành chuyện cười, bỏ qua tất cả nguy hiểm.

Hằng Nga thì nói cuộc sống của mình rất bình thản, nhưng mà Tần Thọ vẫn có thể cảm giác được, sự đau khổ đằng sau cái bình thản này. Nhất là thời điểm mặt trăng đột nhiên bay đi, tất cả mọi người luống cuống, không biết là rốt cuộc có chuyện gì….Về sau lại gặp người bị lưu vong ở Hồng Hoang Tinh không, cùng với sự xâm lấn của kính đen, những cái kia đều là tai họa ngập đầu!

Nếu như Tần Thọ không có kiến thức thì thôi đi, nhưng sau khi chứng kiến sự lãnh khốc của thế giới này cùng với việc giết người không chớp mắt thì hắn hiểu rất rõ nguy hiểm mà bọn người Hằng Nga gặp lúc đó nguy hiểm như thế nào, cuộc sống của những người này tuyệt đối không có bình thản, đơn giản như Hằng Nga nói.

Có điều hai người đều không đi bóc trận lời nói dối thiện ý của nhau, mà cứ ngồi với nhau như vậy, tùy ý trò chuyện, bình thản giống như là năm đó hai người ngồi trên tảng đá lớn trước của động ở trên núi, dưới gốc cây hoa quế, ngắm nhìn Thiên Cung, Địa Tiên giới.

Hai người đều cự kỳ hưởng thụ loại yên tĩnh hài hòa này…..

Mèo Béo ở bên trong Lò Bát Quái chẹp chẹp miệng nói:

-Bây giờ ta bắt đầu hiểu, vì cái gì mà con thỏ này lại liều mạng vì nữ nhân này như vậy rồi.

Trùng Bát hỏi:

-Vì sao?

Mèo Béo dùng một loại ánh mắt nhìn thằng ngốc nhìn Trùng Bát nói:

-Ngươi không biết?

Trùng Bát nghiêng đầu nói:

-Ta phải biết sao?

Mèo Béo gật đầu nói:

-Xem ra, cha ngươi nhất định không phải là rồng. Chí ít thì ngươi không phải!

Đầu Trùng Bát đầy dấu chấm hỏi nói:

-Điều này thì có quan hệ gì đến việc cha ta hay ta có phải là rồng hay không chứ?

Lúc này Nguyệt Thiềm trầm lặng nói:

-Bản tính của Long là dâm, ngươi lại có thể đối mặt với vẻ đẹp của Hằng Nga mà không có bất kỳ phản ứng gì, đầu óc thì giống như một trang giấy trắng, ngươi cảm thấy ngươi có phải là rồng không?

Trùng Bát yên lặng…

Lò Bát Quái nói:

-Đừng nói mò, Trùng Bát là rồng cũng là rùa, chắc là mặt rùa chiếm nhiều hơn đi. Rùa tương đối phật tính!

Trùng Bát:

-#$...

Đường trở về dài hơn so với lúc đến nhiều, mấu chốt là không dùng được tinh bàn.

Thừa dịp khoảng thời gian này, Tần Thọ ngoại trừ dùng một phần thời gian ở cùng Hằng Nga thì thời gian còn lại đều là dùng một cái dây thừng buộc một khối thiên thạch treo ở đằng sau Lò Bát Quái, sau đó ngồi lên bên trên thiên thạch, nghiên cứu đường tương lai của võ đạo tiên.

Mặc dù Nam Vô Tội khai phát võ đạo tiên thành con đường có thể một người mà đánh mấy tên đại đế, nhưng mà Tần Thọ hiểu rất rõ, thế giới này, phía dưới thành nhân đều là sâu kiến.

Sâu kiến có cường tráng đến đâu, thì cũng vẫn là sâu kiến, nếu như thật sự muốn đến cuối cùng đại chiến với thánh nhân, thì vẫn là chưa có dùng.

Tần Thọ sớm đã nhận ra điều này, nhưng mà thật ra là đối với bất luận chiến tranh gì thì hắn cũng phản đối, hắn thấy, chiến tranh chính là việc mà một đám người ăn no rỗi việc rồi điến cướp đoạt quyền sở hữu thế giới.

Đánh tới đánh lui, đều là mấy người như vậy đạt được lợi ích, đạt được chỗ tốt, còn người chịu khổn cuối cùng vẫn là quần chúng gặp nạn.

Mặt khác, Tần Thọ cũng là người lười, hắn thật sự không muốn bị cuốn vào trong những âm mưu, chiến tranh kia. Hắn không muốn làm chúa cứu thế, cũng không muốn làm đại anh hùng, hắn chỉ muốn vợ con quây quần, có bạn bè tới uống rượu, không có việc gì thì đi tới chỗ bạn bè chơi, nhẹ nhõm, tự tại là được rồi.

Đương nhiên, tiền đề của cái này chính là, bản thân mình đừng có nửa đường chết đói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận