Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 759: Cái này cũng muốn ăn?


Chương 759: Cái này cũng muốn ăn?





Kim Thiền giật nảy mình, nhanh chóng lắc đầu nói:

-Ta không có ý đó…

-Được rồi, đừng lạc đề. Người ta một trăm linh tám bước, con hàng này mới có bảy bước, cặn bã…

Tần Thọ gật gù đắc ý, bình luận.

Đám người nghe vậy cười khổ, một trăm linh tám bước, dường như khắp thiên hạ cũng chỉ có hai người kia mà thôi. Xuống chút nữa có thể có chín bước đã là vô cùng khó có được, cái con thỏ chết tiệt này lại còn ghét bỏ người ta bảy bước.

Trong lúc mọi người nói chuyện, Tiểu Hắc Hắc đã lên cầu phi thăng, một bước đi lên, chỉ nhìn thấy lỗ thủng bên trên oanh một tiếng, một tia lôi đình cực lớn đánh xuống!

Tiểu Hắc Hắc hét lớn một tiếng, thả ra một món phảp bảo ngăn trở lôi đình, rồi bước đi một bước!

Dường như là cùng một lúc tia lôi đình thứ hai giáng xuống, lôi đình lần này mạnh hơn lần trước gấp hai lần, mặc dù lôi đình là đánh vào trên cầu phi thăng, nhưng tất cả mọi người lại có loại cảm giác mặt đất chấn động. Đó là tâm mọi người bị chấn động…

Đương nhiên là luôn có ngoại lệ, vẻ mặt bọn người Nhện Núi vẫn là khinh thường.

Tần Thọ thì yên lặng nuốt nước bọt…

-Thỏ gia, cái này ngài cũng muốn ăn sao?

Phi Đản nhìn thấy bộ dáng này của Tần Thọ, tò mò hỏi.

Tần Thọ vừa quan sát vừa nuốt nước bọt nói:

-Cái này không thể trách ta, phản ứng tự nhiên của thân thể. Nói đến lôi kiếp, năm đó ta cũng đã nếm qua một chút, hương vị cũng được.

Đám người:

-…

Tiểu Hắc Hắc độ lôi kiếp rất nhanh, dù sao cũng từng có một lần kinh nghiệm, lần này chuẩn bị càng thêm đầy dủ, các loại pháp bảo dính liền lấy nhau hóa thành một đạo trận pháp, ngăn lôi đình ở bên ngoài, sau đó từng bước từng bước một đi về phía Thiên Môn.

Trước mắt Tiểu Hắc Hắc bước một bước cuối cùng ra khỏi cây cầu tức là sẽ đi vào Thiên Môn, phễu mây đen trên bầu trời chợt phát ra một tiếng vang thật lớn, bên trong cái phễu tất cả đều là sấm sét, sấm sét nối liền với nhau, hóa thành một con chim bằng sấm sét xông phá mây đen, vọt thẳng xuống dưới!

-Không hổ là cầu phi thăng bảy bước, lôi đình thế mà đã bắt đầu hóa hình rồi. -Kim Thiền bình luận.

Quỷ Xa nói:

-Đây cũng chính là cửa ải khó khăn nhất, vượt qua sẽ chính là thiên tiên, không vượt qua nổi thì là bụi, xem đi.

Tần Thọ hỏi:

-Các ngươi cảm thấy hắn có thể vượt qua không?

Đám người không nói gì, hiển nhiên đối với chuyện phi thăng thì cho dù là bọn hắn cũng không chắc, dù sao, ý chí thiên địa biến hóa không ngừng, có trời mới biết là vào thời khắc cuối cùng có đột nhiên sinh ra mấy con thiêu thân nhỏ không.

Lôi đình rơi xuống, khống chế Vô Lượng tổ sư trong nháy mắt, lôi quang chướng mắt che đậy bầu trời, khiến cho người ta không thấy rõ được rốt cuộc bên trong xảy ra chuyện gì. Nhưng mà tiếng sấm khổng lồ, lại không cách nào che giấu được tiếng gầm gữ phẫn nộ ở bên trong, chỉ nghe Vô Lượng tổ sư kia hô hào:

-Con thỏ chết tiệt, ta muốn giết ngươi! Ta muốn thành tiên, muốn đánh bại ngươi! Ta muốn lấy đầu ngươi làm thành đầu thỏ cay, chặt từng khối thân thể ra để hầm…

Nghe đến mấy câu này, tất cả mọi người đều nhìn về phía Tần Thọ.

Nhất là đệ tử của Vô Lượng Tiên Tông, ánh mắt nhìn Tần Thọ, giống như là đang nhìn một mâm đồ ăn vậy.

Tần Thọ thì vẻ mặt xấu hổ, gãi gãi đầu, quay đầu lại hỏi:

-Ta đáng hận như thế sao?

Bọn người Nhện Núi, Kim Thiền gật đầu theo bản năng, sau đó lại đột nhiên lắc đầu.

Hai mắt Tần Thọ khẽ đảo nói:

-Ăn ngay nói thật.

Bốn người lập tức vô cùng kiên định gật đầu.

Tần Thọ:

-…

Lúc kết thúc lôi đình, mắt của rất nhiều người vẫn chưa thích ứng được tia sáng phía ngoài, nhìn thấy không rõ lắm.

Nhưng mà mọi người đã nghe được nụ cười điên cuồng trên cầu phi thăng, và từng đợt âm thanh tiên nhạc vang lên.

Bên trong tiếng cười điên cuồng mang theo một tiếng nói vô cùng đắc ý:

-Con thỏ, ta thành công rồi! Ha ha…ta là thần tiên! Ha ha ha… ngươi đánh không lại ta, ha ha…

Con mắt Tần Thọ từ đầu đến cuối đều không có chịu ảnh hưởng, hắn nhìn rất rõ ràng, ở cuối cầu phi thăng, trước cửa Thiên Môn, Tiểu Hắc Hắc đứng ở trên trời vừa mặc quần áo, vừa cười điên cuồng. Không sai, con hàng này bị lội đình nổ thành gà đen kịt, quần áo cũng không có còn lại một mảnh nào…

Tần Thọ liếc nhìn dưới hông đối phương, lắc đầu nói:

-Không có tiến bộ…

Tốc độ Tiểu Hắc Hắc mặc quần áo rất nhanh, trên cơ bản chỉ là trong nháy mắt.

Chờ hắn mặc quần áo xong, ánh mắt mọi người cũng đã dần thích ứng được, lúc này mới nhìn thấy, Vô Lượng tổ sư vừa đánh BOSS xong, đứng ở bên ngoài tiên môn, uy phong lẫm liệt, khinh thường quần hùng, nhìn xuống chúng sinh.

Rất nhiều người, nhao nhao đứng dậy, khom mình hành lễ, hô to:

-Vô Lượng Thiên Tôn! Bái kiến Vô Lượng Thiên Tôn!

Vô Lượng tổ sư nghe thấy như thế, vô cùng hài lòng, phất phất tay nói:

-Bần đạo đã phi thăng thành tiên, có thể tùy ý ra vào Thiên Giới. Ba ngày sau, bần đạo sẽ chia sẻ với mọi người cảm giác phi thăng…

Đám người nghe xong, liên tục nói cảm ơn, trên đời này có phàm nhân nào mà không muốn thành tiên chứ? Nhưng mà một đạo kiếp trên đường thành tiên này đã khiến cho không ít thương sinh trong thiên hạ biến thành tro bụi.

Mọi người chịu thiệt thì cũng chịu thiệt rồi nhưng lại hoàn toàn không biết gì về thiên kiếp cả, mà những người biết thì đại đa số đều là tông môn có người phi thăng, tông môn đem phần kinh nghiệm này xem như chí bảo, tuyệt không có truyền cho người ngoài.

Cho nên không có tông môn nhỏ lẻ nào mà nhức đầu về vấn đề thiên kiếp.

Dù là tông môn có kinh nghiệm nhất định, cũng sẽ không chê có thêm nhiều kinh nghiệm về thiên kiếp?

Cho nên, bây giờ có người nguyện ý chia sẻ, đương nhiên là tất cả mọi người đều vui vẻ, bái tạ.

Đợi lúc mọi người bái tạ kha khá rồi, ánh mắt của mọi người mới thuận theo ánh mắt của Tiểu Hắc Hắc rơi vào trên người con thỏ đang bình chân như vại kia.

Tần Thọ nhìn thấy ánh mắt của mọi người cũng nhìn lại, phất phất tay, cười nói:

-Chào mọi người.

Tiểu Hắc Hắc xoa xoa đôi bàn tay, cười nói:

-Con thỏ, bây giờ ta đã là thần tiên rồi.

Tần Thọ gật đầu nói:

-Biết rồi.

Tiểu Hắc Hắc lại nói:

-Tiên phàm khác biệt, đã định trước ngươi không phải là đối thủ của ta. Con thỏ, ân oán ngày xưa của chúng ta, hôm nay cũng nên tính toán một chút.

Nhện Núi không nhịn được lẩm bẩm một câu:

-Chuyện vui sắp biến thành tang sự rồi.

Kim Thiền, Quỷ Xa, Phi Đản gật đầu theo.

Phi Đản cười ha hả nói:

-Chỉ mấy thứ ma cà bông nhỏ này, một ngụm nước của gia gia cũng có thể hạ độc chết hết tất cả rồi.

Những người khác cũng không phản bác, hiển nhiên là tán đồng câu nói khoác này của Phi Đản.

Bạn cần đăng nhập để bình luận