Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 507: Rốt cuộc là áp chế cái gì?




Chương 507: Rốt cuộc là áp chế cái gì?





Dường như Hoàng Long đạo nhân biết Tấn Vương nói gì, liếc nhìn Tấn Vương nói:

-Tên nhóc con, trên người ngươi có Tử Vi tinh quang bao phủ, có số mệnh Đại Đế, xem ra là con của vua một nước phải không?

Tấn Vương chắp tay nói:

-Tại hạ tam hoàng tử của Đường Hoàng, Tấn Vương Lý Viêm, bái kiến tiền bối.

Mẫu Đơn công chúa cũng làm lễ nói:

-Thập tam công chúa của Đường Hoàng, Mẫu Đơn công chúa bái kiến tiền bối.

Hoàng Long đạo nhân khẽ gật đầu nói:

-Nếu như là con của vua một nước, ta cũng sẽ không làm khó nhóm các ngươi, rời khỏi đây đi.

Nghe nói như thế, Tấn Vương hơi khó xử, đi tới phía trước nói:

-Tiền bối, lần này chúng ta đến Thuấn Nguyên Phong là vì có chuyện quan trọng cần phải làm, nếu chưa làm xong thì khó có thể rời khỏi đây.

Lông mày Hoàng Long đạo nhân nhướng lên, cười giễu nói:

-Không rời khỏi đây?

Diêu Bá Phù đi tới một bước nói:

-Không rời khỏi đây thì thế nào? Thuấn Nguyên Phong chính là tổ địa của tộc ta, năm đó ngươi ngăn cản tiên tổ nhập thổ, hôm nay còn muốn cản ta tế bái tiên tổ sao?

Hoàng Long đạo nhân rất hứng thú nhìn Diêu Bá Phù cười nói:

-Cản ngươi thì sao? Tên nhóc con, năm đó Cao Đào dẫn đầu ba nghìn thân binh của Thuấn Đế, cũng không thể làm gì được ta, bản thân ngươi chỉ là Địa Tiên thì có thể làm gì được? Đại Đức Đạo Thân cũng phải trưởng thành mới thấy được!

Diêu Bá Phù lập tức bị những lời này chặn họng làm cho cả khuôn mặt đỏ bừng, nhưng mà vẫn cứ nói:

-Tiền bối, người đây là cố ý không cho chúng ta đi qua sao?

Hoàng Long đạo nhân đặt tay ở sau lưng nói:

-Hôm nay không có ai được đi qua.

Quan Vận giễu cợt:

-Hoàng Long đạo nhân, ngươi tự vấn so với Lê Sơn lão mẫu, Địa Tiên chi tổ Trấn Nguyên Tử bọn họ thế nào? Mấy ngày trước, đám người Lê Sơn lão mẫu, Trấn Nguyên Tử cùng chư đại năng lực liên hợp tuyên bố, Thiên Tiên và phía trên Thiên Tiên không được ra tay, nếu không thì sẽ là kẻ thù của người trong thiên hạ. Thực lực của ngươi đã sớm vượt qua cảnh giới Thiên Tiên, hôm nay chúng ta muốn đi qua, nếu như ngươi ra tay...

Hoàng Long đạo nhân nghe vậy, cười ha ha.

Sắc mặt Câu Vân thay đổi kêu lên:

-Cẩn thận!

Sau đó tất cả mọi người không nhìn thấy rõ ràng Hoàng Long đạo nhân ra tay như thế nào, chỉ nhìn thấy một tia sang màu vàng lóe lên, Quan Vận phù một tiếng nổ thành huyết vụ đầy trời, ngay cả chân linh cũng không còn!

Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người thay đổi sắc mặt!

Bất luận là Diêu Bá Phù hay là Tấn Vương, Mẫu Đơn, hoặc là Câu Vân tâm cao khí ngạo, sở dĩ bọn họ có thể hống hách lộng hành, đều là dựa vào quy định trên Thiên Tiên không thể ra tay.

Nếu không, họ ở Địa Tiên Giới cũng sẽ không dám tùy tiện như thế.

Nhưng mà hiện tại, bọn họ chợt phát hiện, quy định kia dường như cũng không phải là lúc nào cũng có tác dụng! Chí ít lão Long trước mắt này không nghe theo!

Hoàng Long đạo nhân mỉm cười nói:

-Các vị còn có câu hỏi gì không?

Sắc mặt Tấn Vương u ám như nước, Mẫu Đơn cắn chặt môi son nhìn Tấn Vương.

Người mặc áo trắng sau lưng Tấn Vương không lên tiếng, chẳng qua phía dưới áo choàng lại lộ ra lông vũ màu vàng.

Câu Vân không lên tiếng.

Đúng lúc này, Diêu Bá Phù lại không sợ hãi chút nào đi tới một bước nói:

-Tổ địa của tộc ta, ta không cho phép bất cứ kẻ nào làm càn ở đây! Ngươi cũng không được!

Trong khi Diêu Bá Phù nói chuyện, chỉ nghe lạch cạch vang lên thật lớn ở phía xa, tiếp theo đó một cái hộp đen nhánh từ trên trời rơi xuống, bồng bềnh ở sau lưng Diêu Bá Phù! Cái hộp đó được làm bằng gỗ đen, phía trên khắc từng tấm phù văn trên các đường rãnh, phù văn lấp lánh giống như là từng dấu hiệu thần bí, đồng thời từng dòng uy áp lấy nó làm trung tâm không ngừng khuếch tán ra.

Uy áp cũng không lớn, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác khó có thể địch nổi!

Tổ Hạp vừa mới rơi xuống, không gian xung quanh bắt đầu rung động, theo sau đó là một gợn sóng nổi bập bềnh!

Đám người nhận ra, thế giới trước mắt vậy mà xảy ra thay đổi!

Bọn họ lại không đứng ở Thuấn Nguyên Phong, mà đứng ở trên một ngọn núi nhỏ!

-Là đám con thỏ! - Mẫu Đơn thận trọng, liếc mắt nhìn thấy đám con thỏ, Tôn Ngộ Không và lão già lừa đảo sau lưng Hoàng Long đạo nhân.

Đám người quay lại nhìn, vừa vặn nhìn thấy ba người đứng ở một tảng đá sẻ làm ba cực lớn, hình dáng của ba tảng đá kia nhìn không hề giống như là người, trái lại hơi giống một quái vật hướng thẳng lên trời gầm rú!

Toàn thân nham thạch đen nhánh như mực!

Cảnh tượng hoàn toàn khác với những gì đám người Tần Thọ nhìn thấy!

Con thỏ đang quơ một cây gậy trúc trong tay, không biết hắn đang làm cái gì.

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Diêu Bá Phù bỗng nhiên thay đổi, hoảng sợ nói:

-Đó không phải là Tương Phi Trúc!

-Đương nhiên không phải là Tương Phi Trúc, đó là Xi Vưu Huyết! - Hoàng Long đạo nhân cười ha ha nói.

-Xi Vưu Huyết? Ngươi... ngươi muốn thả Xi Vưu? - Câu Vân cũng không bình tĩnh được nữa.

Xi Vưu, năm đó càn quét loài người, suýt nữa tiêu diệt loài người, là sự tồn tại khủng khiếp của thần phật khắp bầu trời! Nếu như gia hỏa này được thả ra, Câu Vân có thể tưởng tượng người ở chỗ này, không một ai có thể chạy thoát!

Diêu Bá Phù lại không nói nhiều, vung tay lên, Tổ Hạp phía sau lưng đã di chuyển về chỗ cũ, mọi người mới nhìn thấy bên trên Tổ Hạp lại có mười ba đường phong ấn!

Diêu Bá Phù cắt ngón tay, dùng máu của ngón tay xé bỏ một phong ấn, hét lớn:

-Tiên tổ giúp ta!

Một luồng kiếm quang bay ra, kiếm khí tung hoành, tất cả mọi người lui lại!

Kiếm khí kia trong nháy mắt ngưng tụ, giống như là một thanh kiếm thật sự, bùng nổ bắn về phía Hoàng Long đạo nhân.

Hoàng Long đạo nhân cười khinh thường, đạo bào khuấy động ống tay áo hất lên, chỉ nghe thấy một tiếng bộp, luồng kiếm quang kia bị đánh cho vỡ tan!

Hoàng Long đạo nhân thách thức nói:

-Không phải bần đạo chưa từng thấy Tổ Hạp này, năm đó Cao Đào thân tín của Thuấn Đế đã từng dùng nó để đối phó với ta, đáng tiếc… chẳng qua cũng chỉ có như thế. Bây giờ, rơi vào trong tay tiểu bối ngươi lại có thể phát huy mấy phần công dụng?

Nói xong, Hoàng Long đạo nhân vung ống tay áo lên, khoảng không rung chuyển nổ uỳnh một cái, Diêu Bá Phù oa một tiếng phun ra một ngụm máu tươi bay ngược trở lại, Tổ Hạp cũng không bảo vệ được hắn ta!

Tấn Vương, Mẫu Đơn, Câu Vân nhìn thấy thì sắc mặt thay đổi, hộ vệ tử sĩ của Tấn Vương nhao nhao đi tới bảo vệ, nhưng mà bọn hắn cũng biết, bọn hắn đi lên cũng không có tác dụng gì.

Tấn Vương trầm giọng nói:

-Thấp nhất cũng là Kim Tiên, hắn ta rất có thể là Đại La Kim Tiên, thậm chí còn ở tầng cao hơn... Đáng chết, tại sao lại gặp phải hắn ta chứ! Thất sách...


Bạn cần đăng nhập để bình luận