Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 347: Bần không bằng tiện (2)


Chương 347: Bần không bằng tiện (2)





Cũng không biết qua bao lâu hải tộc bốn phía chạy hết... Trong cung điện ở sau lưng bọn họ vang lên từng tiếng cười vui sướng, bên trong cũng có không ít tiếng hài tử hô hoán ăn uống linh đình... giống như những người này đều quên mất bọn họ.

Đám nữ tử đứng im tại chỗ khuôn mặt ngây ngẩn, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng tập thể nhìn về phía Phong Hoa Du Ngư hỏi:

-Ngư tỷ, chúng ta…

Đám nữ tử nói đến đây sắc mặt hơi khổ sở, Bạch Nguyệt Ngư thấp giọng nói:

-Ngư tỷ, bọn gia hỏa này từ đầu tới đuôi đều không nhìn chúng ta... Chúng ta mới là trân quý nhất Phong Hoa Lầu…

Phong Hoa Du Ngư cũng trầm lặng, nàng vốn cho rằng con thỏ và những người này chạy đến vì tỷ muội của nàng, dù sao Phong Hoa Lầu là nơi phong hoa tuyết nguyệt thuần túy, bình thường công tử qua lại đều là đến vì các cô nương, nếu muốn ăn sao không đến nơi khác? Hà tất phải đến Phong Hoa Lầu tiêu một mớ tiền?

Cho nên Phong Hoa Du Ngư kéo đội hình phong hoa tuyệt đại ra khỏi Phong Hoa Lầu, muốn để cho đám dân quê kia tự ti mặc cảm rời đi, kết quả đội hình này có vẻ như từ lúc mới bắt đầu đã bày sai... Cuối cùng các nàng lại bị xem thường bởi đám dân đen mà nàng khinh thường, các nàng không hề quan trọng như nàng tưởng tượng!

Mà đám dân đen kia cũng không có không chịu nổi như trong tưởng tượng của nàng.

Trầm lặng một hồi, Phong Hoa Du Ngư lắc lắc đầu nói:

-Tản ra đi, ta đi vào trong nhìn xem.

Nói xong, Phong Hoa Du Ngư đi vào bên trong, kết quả nhìn thấy hai tráng hán làm thành hai cây cây cột cắm trên mặt đất ở phía xa!

Phong Hoa Du Ngư nhìn kỹ, kia rõ ràng là cột cửa chính bên trong Phong Hoa Lầu! Bây giờ lại bị người tháo ra dựng đứng ở nơi này!

Phong Hoa Du Ngư lập tức giận dữ mắng trong lòng: “Mấy tên khốn kiếp này tốt cuộc là tới ăn cơm hay là đến phá nhà cửa? Quá đáng!”

Nghĩ đến đây, Phong Hoa Du Ngư muốn đi vào tìm con thỏ lý luận!

Kết quả...

-Đứng lại!

Kinh Hàn ngăn cản đường đi của Phong Hoa Du Ngư.

Phong Hoa Du Ngư cả giận nói:

-Làm gì? Nơi này là Phong Hoa Lầu! Ta là quản sự của Phong Hoa Lầu!

Kinh Hàn lắc đầu nói:

-Ta mặc kệ ngươi là quản sự gì, dù sao thỏ gia lên tiếng, hôm nay khắp chốn mừng vui, toàn thể mặc sức vui vẻ, người không có phận sự không được đi vào!

-Người? Không? Phận? Sự?!

Phong Hoa Du lần đầu tiên không nhịn được muốn chửi mẹ nó! Nàng được xưng là dáng vẻ luôn đoan trang lần đầu tiên đen mặt!

-Không sai, chỉ cần không phải người của thỏ gia đều là người không phận sự. Còn có, thỏ gia nói ăn của các ngươi bao nhiêu, uống của các ngươi bao nhiêu các người tự mình ghi sổ, quay về đòi Long Vương. - Sa Khôn nói thêm vào.

Phong Hoa Du Ngư lập tức có loại cảm giác đầu váng mắt hoa, con thỏ chết tiệt này không chỉ chiếm đoạt Phong Hoa Lầu, ăn uống còn không muốn tiêu một văn tiền! Đây là ăn cướp à!

-Không có việc gì đừng lắc lư trước cửa, cửa này vừa mới dựng lên ngộ nhỡ đổ đập phải người sẽ không tốt. - Sa Khôn nói.

Phong Hoa Du Ngư cắn chặt môi mỏng, siết chặt nắm đấm, cắn răng nghiến lợi nói:

-Con thỏ… Chết tiệt…

Ánh mắt Phong Hoa Du Ngư vượt qua cửa, vượt qua cây cối dừng trên lầu cao nhất Phong Hoa Lầu, vừa vặn nhìn thấy một con con thỏ đứng ở nơi đó ôm một cái thùng rượu lớn nhét vào một cái hộp trên cổ!

Hơn nữa hình như còn đang nhét bàn ghế...

Mặt Phong Hoa Du Ngư càng ngày càng đen, nàng có loại cảm giác con thỏ này không phải đến nhậu nhẹt, gia hỏa này là đến phá dỡ!

Trên thực tế, Tần Thọ đích thật là đến phá dỡ, cung điện xinh đẹp như vậy, đẹp hơn mấy phần so với Nguyệt Cung, nhất là hoa cỏ cây cối bên trong, giống loài phong phú trân quý, hắn luôn cảm thấy thay vì ở lại nơi này bị chà đạp vẫn là chuyển về trên mặt trăng tốt hơn.

Thế là Tần Thọ để mọi người tùy tiện ăn, khi ăn uống xem trọng cái gì thì trực tiếp mang đi!

Lò Bát Quái nói:

-Con thỏ, ngươi đây là muốn phá một tầng mặt đất luôn sao? Người ta bắt ngươi bồi thường, ngươi bồi thường nổi không?

Tần Thọ ừng ực một tiếng, uống một ngụm rượu, cười ha ha nói:

-Cũng không phải tiêu tiền của ta, ngươi đau lòng cái gì? Cái kia! Trước đừng phá nhà cửa! Uống rượu đã! Ra ngoài trời uống! Con cóc kia! Ngươi chú ý một chút cho ta, dùng đũa đừng le lưỡi, buồn nôn lắm có biết không? Mẹ nó, ngươi bưng cả bàn đồ ăn luôn đi, lăn ra ngoài ăn!...

Lò Bát Quái nghe thấy la lên những lời này, không còn gì để nói, quay người ra cửa ngửi mùi thơm, nghe âm thanh xào rau đi về phía sau nhà bếp xem náo nhiệt.

Sau bếp, hơn một nghìn đầu bếp bạch tuộc một người điều khiển bảy tám cái bếp nấu, bận bịu quên cả trời đất...

Lò Bát Quái đứng ở bên cạnh nhìn học, càng cảm thấy mình chuyên nghiệp.

Mấy ngày kế tiếp, Tần Thọ ở ngay tại Phong Hoa Lầu không đi đâu, cũng không đi Thủy Tinh Cung, nhưng mà có người lại một ngày mười mấy hai mươi lần chạy về phía Thủy Tinh Cung, đó chính là Kỳ Lân Hoa...

-Bệ hạ, tờ giấy của con thỏ.

Kỳ Lân Hoa khổ hề hề đưa tờ giấy tới.

Long Vương nhìn lướt qua, quả nhiên vẫn là:

-Ta, con thỏ, đưa tiền!

Long Vương nghiến răng nghiến lợi, vỗ bàn một cái cả giận nói:

-Con thỏ chết tiệt này lại đòi tiền? Hắn ở Phong Hoa Lầu sống phóng túng đều là hoá đơn trống! Đòi tiền làm gì?

Kỳ Lân Hoa tội nghiệp nói:

-Hắn… đều giấu trong túi…

Long Vương giận dữ:

-Không đưa! Một phần cũng không đưa!

Kỳ Lân Hoa nói:

-Con thỏ nói, nếu không có tiền, hắn không thể phóng túng.

Long Vương nói:

-Liên quan cái rắm gì đến ta! Ta cũng không phải cha hắn!

Kỳ Lân Hoa nói:

-Thế nhưng hắn nói, không có tiền ở bên ngoài phóng túng, chỉ có thể dẫn người về Thủy Tinh Cung phóng túng.

Long Vương nói:

-Liên quan cái rắm… Cái gì? Bảo hắn cút! Cút xa một chút!

Kỳ Lân Hoa dạ một tiếng liền chuẩn bị lui ra, kết quả nghe giọng nói của Long Vương truyền đến:

-Không đưa tiền nữa, tiêu bao nhiêu hoá đơn đều ghi vào sổ! Con mẹ nó đừng lại đến phiền ta!

-Vâng, bệ hạ.

Kỳ Lân Hoa rời đi.

Bảy ngày...

Thời gian bảy ngày, Tần Thọ mở tiệc chiêu đãi không biết bao nhiêu người, rượu ngon món ngon bên trong Phong Hoa Lầu cũng đã ăn không biết bao nhiêu, đầu bếp đã thay không biết bao nhiêu, có thể nói là toàn thành vui mừng, toàn quốc chúc mừng còn náo nhiệt hơn ngày tết bình thường.

Đương nhiên, không bao gồm người ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt...

Một ngày này, Long Vương ngồi ở trên long ỷ, nhìn giấy tờ trong tay có thể kéo dài từ ghế dựa ra bên ngoài Long Cung, sắc mặt như tro tàn...

Một con thỏ ngồi ở phía dưới cười hê hê nói:

-Lão Long Vương, không nói những cái khác, ngươi thật trượng nghĩa! Thỏ gia ta tới đây mấy ngày chơi thật vui vẻ! Ngươi yên tâm, sau khi ta trở về sẽ nói với mọi người, Long Vương trượng nghĩa! Có tiền! Cực kỳ có tiền! Đáng giá kết giao bằng hữu!

Long Vương nghe nói như thế run lập cập, con mẹ nó còn tìm người đến? Đây là chê mệnh hắn không đủ khổ sao? Vội vàng nói:

-Ngươi... im miệng là được!

Tần Thọ nói:

-Không nên, phải làm chuyện tốt, nhất định phải giúp ngươi tuyên truyền! Đừng khách khí, thỏ gia ta cam đoan với nhân phẩm và quan hệ này của ta, đến lúc đó kéo một đoàn khách du lịch thần tiên vẫn không có vấn đề gì. Chẳng qua ăn ở…

-Tự lo liệu!

Long Vương Ngao Quảng lập tức nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận