Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 528: Con thỏ tới




Chương 528: Con thỏ tới





Hữu Khuyết nghe vậy, tức giận nhìn chằm chằm Vụ Hoa, Vụ Hoa lại không sợ chút nào.

Cuối cùng Hữu Khuyết khịt mũi, hất Vụ Hoa ra, đại đao vung lên hất Lý Trinh Anh!

Cùng lúc đó, Đại Hắc Miêu ngậm Địa Dũng phu nhân cũng xông lên bầu trời!

Tiếng rồng gầm thét trên bầu trời, bên trong vòng mây thoáng hiện lên bóng dáng của Thương Hải, một lúc sau nước biển vô tận rót xuống Hạm Không Sơn...

Lúc này, Tần Thọ vừa vặn đi tới bên ngoài Hạm Không Sơn thì nhìn thấy vòng mây xuất hiện, cũng nhìn thấy một bóng người đang ôm người khác khác phá vỡ nước biển xông ra khỏi Hạm Không Sơn, đứng im trên bầu trời.

Có người giận dữ mắng mỏ:

-Mồi câu không thể chết!

Người bị Đại Hắc Miêu ngậm đi ra ngoài, nàng kêu lên:

-Trinh Anh!

Vốn dĩ Tần Thọ còn chưa nhận ra người bị gánh trên đao là ai, dù sao lúc này cả người Lý Trinh Anh từ trên xuống dưới huyết nhục không nhiều, cộng với việc ba trăm năm qua Lý Trinh Anh cũng đã trưởng thành rất nhiều cho nên hiển nhiên là hắn không nhận ra.

Tần Thọ cũng không biết Địa Dũng phu nhân, nhưng mà Tần Thọ lại nhớ kỹ bên trong Tây Du Ký có ghi chép, trên Hạm Không Sơn có một con chuột tinh lông trắng mũi vàng.

Con chuột tinh này bắt Đường Tăng bị Tôn Ngộ Không đuổi theo tấn công, tronng Hạm Không Sơn có nhiều hang động phức tạp, sau đó con khỉ đuổi một lúc lâu cũng không thể đuổi kịp, lại tìm thấy bài vị của Lý Tịnh và Na Tra.

Thế là cầm bài vị lên Thiên Đình cáo trạng, lúc này mới biết được, năm đó Linh Sơn có một con chuột lông trắng mũi vàng ăn trộm dầu thắp của Phật Tổ, trở thành yêu tinh xuống dưới hạ giới.

Lúc ấy Phật Tổ cũng tìm Thiên Đình để cáo trạng, Thiên Đình phái Lý Tịnh và Na Tra xuống hạ giới bắt yêu, sau này phát hiện con chuột này tinh cũng không phải là kẻ ác, dứt khoát cầu xin thương tình duy trì tính mạng của nàng ta.

Chuột tinh lông trắng mũi vàng vì cảm kích ơn cứu mạng của hai người nên bái Lý Tịnh làm nghĩa phụ, Na Tra làm nghĩa huynh, ngày đêm cung phụng hương hỏa.

Cho nên Tần Thọ nghe thấy tên Trinh Anh, đầu óc thay đổi thật nhanh, lập tức hiểu hết mọi thứ.

Người mà Yêu Tam Thiên bắt không phải là Hằng Nga, mà là Lý Trinh Anh!

Chuột tinh lông trắng mũi vàng Địa Dũng phu nhân vì báo ân nên làm tỷ tỷ của Lý Trinh Anh đứng ra cứu nàng, nhưng mà hiện tại xem ra dường như cả hai người đều gặp nạn.

Nghĩ đến Lý Trinh Anh, trong đầu Tần Thọ lập tức hiện lên một tiểu nữ hài dễ thương như búp bê, còn hơi thẹn thùng, nhát gan.

Còn nhớ rõ, ngày hôm đó trong Văn Khúc Cung ở Thiên Đình, tiểu nha đầu bị hắn ép động thủ đánh người, dáng vẻ nghĩ một lúc lâu cũng chỉ dám đụng rách đầu của đối phương...

Còn nhớ rõ, tiểu nha đầu cầu xin Na Tra giúp đỡ, đưa nàng lần đầu tiên hạ giới để ngắm nhìn thế giới rộng lớn vô biên.

Càng nhớ kỹ lúc đại chiến trên Thiên Đình, trong lúc hỗn loạn truyền đến một tiếng kêu đáng yêu.

Nghĩ đến những việc kia lại nhìn cả người Lý Trinh Anh máu me be bét trên bầu trời, Tần Thọ chỉ cảm thấy một cơn tức giận vô biên từ trong lòng phun ra ngoài! Hắn không nói gì, chỉ tức giận gầm lên:

-Con mẹ nó ta giết các ngươi!

Ba yêu quái ở trước mặt còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy ở trước mặt có con thỏ đột nhiên xông lên một phát bắt được một đầu người. Dùng sức đánh, bùm!

Đầu nổ nát vụn!

Đồng thời một cây đao quét ra, hai người đi theo cũng bị chặn ngang chặt đứt!

Nhưng mà thứ còn sót lại ở trên bầu trời lại không phải thi thể và máu me, mà là một đống sợi vỡ vụn, hiển nhiên ba người này chẳng qua cũng chỉ là ba con rối mà thôi.

Tần Thọ cũng không để ý nhiều, hắn chạy như điên, tốc độ nhất nhanh giống như là một tia sấm chớp màu trắng chạy thẳng đến chỗ Lý Trinh Anh!

Vốn dĩ Lam Tam nhìn thấy bộ dáng của Lý Trinh Anh bị Hữu Khuyết làm cho nửa chết nửa sống ở trên bầu trời, sợ mồi câu chết sẽ mất đi lô đỉnh, rốt cuộc cũng xác định được Lý Trinh Anh chưa chết, mặc dù bản thân nàng bị thương nặng, nhưng mà sức sống mãnh liệt trong cơ thể vẫn duy trì sinh mệnh của nàng.

Cùng lúc đó, Lam Tam nhìn thấy con thỏ đánh tới, lập tức cười:

-Con cá thứ hai, rất tốt, ha ha... Bồ Cung, bắt hắn lại! -l

-Vâng!

Một nam tử ăn mặc như Bồ Tát, cả người bầm đen, hai tay cầm hai thanh loan đao bước ra khỏi hàng nói, sau đó liếc nhìn vị trí Yêu Chủ đã trống không, trong mắt có vẻ hơi tiếc nuối.

Lam Tam nói:

-Đừng nhìn, Yêu Tam Thiên có việc nên tạm thời rời đi, sau đó sẽ quay lại, sẽ không thiếu công lao của ngươi đâu.

Bồ Cung cười ha ha nói:

-Đa tạ chủ nhân!

Nói xong, Bồ Cung quay người, lắc loan đao cười gằn nói:

-Con thỏ nhỏ, chạy thật là nhanh!

Bồ Cung hơi vung loan đao ở trong tay, loan đao vút lên trời cao hóa thành tường thành kích thước vạn trượng, uỳnh một tiếng ngăn chặn đường đi của Tần Thọ!

Tần Thọ đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu thì nhìn thấy một vị Bồ Tát có làn da màu xanh đang đi lên bầu trời, giẫm ở trên loan đao, hai tay khoanh trước ngực, cười tủm tỉm nói với hắn:

-Đường này không đi được.

Tần Thọ chỉ nói bốn chữ:

-Mẹ mày cút đi!

Bồ Cung nghe vậy, giận tím mặt:

-Muốn chết!

Nhưng mà không chờ hắn ra tay, con thỏ kia đã đụng đầu vào trên loan đao của hắn!

Bồ Cung cười ha ha nói:

-Ôm cây đợi thỏ, nhưng mà cũng chỉ có như vậy mà thôi... Đáng chết... Phốc!

Bồ Cung cười chưa tới ba giây, chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn, phun một ngụm máu ra thật xa!

Bồ Cung kinh ngạc cúi đầu nhìn, chỉ thấy tường thành giống như là một bảo đao được mệnh danh là uy lực vô tận kia của hắn có thêm một lỗ thủng! Cái lỗ trong suốt giống như bị con chuột gặm...

Bồ Cung theo bản năng rơi xuống, nhìn theo phương hướng của cái lỗ, chỉ nhìn thấy một cái mông mập mạp nhanh chóng chạy đi.

-Con thỏ chết tiệt! Ngươi đứng lại đó cho ta!

Bồ Cung đột nhiên hiểu rõ gì đó, vung tay lên thu nhỏ bảo đao lại, rồi lại vung tay lên bảo đao xoay tròn đuổi theo cái gáy của con thỏ!

Cảm thấy ở phía sau đầu có một cơn gió vô cùng mạnh mẽ, Tần Thọ biết một chiêu này rất hung ác.

Ngay khi Tần Thọ chuẩn bị quay đầu nghênh chiến, lại nhìn thấy nữ tử bị Hữu Khuyết gánh ở trên đao hơi ngẩng đầu, sau khi một đôi con ngươi oai hùng nhìn thấy hắn, lập tức tan chảy, dịu dàng, nhát gan, quen thuộc như vậy...

Nàng khẽ kêu:

-Thỏ Thỏ...

Tiếng kêu theo gió mà đến lại như là gió xuân thổi qua hai mắt Tần Thọ, tim hắn hơi co rút, nước mắt không cầm được chảy ra ngoài.

Cùng lúc đó ngọn gió kia lại giống như là thổi cơn giận trong lòng Tần Thọ càng nhiều hơn!

Tần Thọ cũng không quay đầu mà chỉ chạy như điên, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ cứu Lý Trinh Anh, hắn không muốn nàng lại phải tiếp nhận một chút đau đớn nào!



Bạn cần đăng nhập để bình luận