Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 887: Khinh bỉ liên hoàn



Chương 887: Khinh bỉ liên hoàn





Tần Thọ nghiêng đầu nói:

-Vậy ngươi là cái gì?

Trùng Bát nói:

-Trước đó ta phản tổ, ngươi không thấy sao?

Tần Thọ gật đầu nói:

-Thấy rồi, rùa lão đại… cái đầu đó còn có gai nữa.

Trùng Bát đưa tay lên cho hắn một bạt tai nói:

-Đó là sừng rồng!

Tần thọ vò đầu, chững chạc đàng hoàng nói:

-Đúng đúng đúng, sừng rồng! Vậy thì cái đầu kia là cái đầu gì?

Mặt Trùng Bát liền đỏ lên…

Nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Trùng Bát, Tần Thọ lập tức cười đến nở hoa, vỗ cái đầu trọc của Trùng Bát nói:

-Được rồi, không trêu chọc ngươi nữa, nhìn ngươi đần như vậy, khẳng định là Trùng Bát, không phải là giả.

Trùng Bát:

-$#@(^%$#...

Tần Thọ ôm lấy bả vai Trùng Bát, hỏi:

-Vừa rồi có chuyện gì xảy ra với ngươi vậy? Sao ngươi lại biến lớn như vậy! Không sợ là không tìm được vợ… khụ khụ, đi chệch rồi. Nói điểm chính đi.

Trùng Bát trợn mắt nhìn Tần Thọ một cái nói:

-Ta ăn Long Hồn Đan, sau đó máu của ta bắt đầu bạo tẩu, sau đó ta liền bắt đầu phản tổ. Bây giờ ta cực kỳ chắc chắn, ta chính là một con rồng.

Mèo béo cười ha ha nói:

-Nhà ai mà có thân rồng, đầu rùa, lại còn vác một cái mai rùa chứ?

-Ai nói rồng thì không thể có đầu rùa, mai rùa chứ? - Bỗng nhiên Lò Bát Quái mở lời nói.

Mèo béo và Tần Thọ cùng nhìn sang, Lò Bát Quái trầm lặng nói:

-Nhớ ngày đó, ta đi theo Lão Quân, có người nào chưa từng thấy qua chứ? Trùng Bát, ngươi thật sự là rồng, hơn nữa cha của ngươi còn rất mạnh, hẳn là một vị ở trong chín người con của rồng.

Nói đến, Lò Bát Quái hỏi một câu bí hiểm:

-Trùng Bát, có phải trên người người còn có một tảng đá, đúng không?

Trùng Bát sững sờ, lấy một khối thạch bài ở trên cổ xuống, nói:

-Nghe nói đây là lúc ta sinh ra mang theo.

Tần Thọ đoạt lấy nhìn thoáng qua, cau mày nói:

-Sao ta thấy tấm bảng này giống tấm bia đá?

Lò Bát Quái cười ha ha nói:

-Không phải giống như, mà chính là một tấm bia đá! Trùng Bát, ngươi bây giờ còn có thể phản tổ không?

Trùng Bát gật đầu nói:

-Có, có điều một khi phản tổ thì cần một lượng nguyên khí rất lớn, nếu không thì sẽ không duy trì được lâu.

Lò Bát Quái nói:

-Lần sau, lúc ngươi phản tổ, nhỏ máu lên trên tấm bia đá, ngươi thử xem xem sẽ có hiệu quả gì. Nếu như ta không có đoán sai thì cha ngươi hẳn là một trong cửu long chi tử, chính là người đứng thứ sáu, Bá Hạ! Danh tưng Bí Hý! Cũng có người gọi hắn là Trùng Bát, hoặc là Trùng Hạ. Hắn lấy danh tự của mình đặt cho ngươi, xem ra cũng không phải hắn mắng ngươi là trùng, phế vật, mà là ký thác kỳ vọng không nhỏ đối với ngươi.

Trùng Bát mơ hồ nói:

-Không thể nào, ta từ nhỏ đã nghe hắn nói ghét bỏ ta là con rùa… về sau còn vứt bỏ ta.

Lò Bát Quái cười ha ha nói:

-Bản thân hắn chính là con rùa, ghét bỏ ngươi cái rắm! Mặc dù không biết rốt cuộc thì tình hình lúc đó là như thế nào, có điều chắc chắn là có nguyên nhân. Về sau ngươi gặp cha ngươi, hỏi lại thì biết rồi.

Trùng Bát nghe đến đây, trong lòng run lên, không có đứa bé nào là không khát vọng có cha mẹ.

Trùng Bát cũng không ngoại lệ, mặc dù người cha kia rất khốn kiếp, nhưng mà cha hắn cũng đã sắp xếp cho hắn đến Thiên Đình học tập, còn quen biết được một đám bằng hữu tốt.

Cho nên, bây giờ Trùng Bát cũng không biết là hắn hận hay là không hận cha mình.

Nhưng mà hẳn hiểu rõ, điều bây giờ hắn muốn làm nhất chính là, phản tổ, biến lớn, sau đó tới tìm cha hắn, đánh cho ông ta một trận, chứng minh mình không phải phế vật.

Tần Thọ ngắt lời, nói:

-Ta có thể nói điểm chính không? Trùng Bát, sau khi ngươi phản tổ thì thực lực thế nào?

Trùng Bát lắc đầu nói:

-Không biết, dù sao cái tên Đại La Kim Tiên nửa sống nửa chết kia, ta mở miệng một tiếng là không thành vấn đề.

Tần Thọ lại hỏi:

-Phương diện nguyên khí thì sao?

Trùng Bát nói:

-Ăn một Đại La Kim Tiên lớn như vậy, duy trì trong vòng mười hơi là không thành vấn đề.

Tần Thọ búng tay vang một cái nói:

-Được rồi, mọi người biết phải làm gì chưa?

Lò Bát Quái cười há há, mèo béo lại có chút nghiêm túc nói:

-Có thể đối phó Đại La Kim Tiên là chuyện tốt, nhưng mà nơi này cũng có không ít Đại La Kim Tiên.

Chết một cái, thời gian ngắn thì còn được, nhưng một lúc sau, chỉ sợ là rất dễ gây sự chú ý của cường giả cấp Hoàng thậm chí là cấp Đế. Huống chi, các ngươi còn muốn săn giết nhiều… Các ngươi phải nghĩ kỹ, nếu như cường giả cấp Hoàng tới, thì chúng ta phải đối mặt như thế nào?

Tần Thọ có chút chần chờ, mặc dù hắn muốn cứu người, nhưng cũng phải giết người, còn phải trở nên mạnh hơn, nhưng mà hắn không thể đem mạng của huynh đệ nhà mình đều góp vào.

Đúng lúc này, Trùng Bát trầm lặng nói:

-Ta cảm thấy, ta ăn thêm chút nữa, lúc ta phản tổ có thể ăn cả cấp Hoàng.

Lời này vừa nói ra, khiến Tần Thọ, Lò Bát Quái, mèo béo nhìn Trùng Bát như là nhìn quái vật.

Mèo béo nói:

-Ngươi đừng có cậy mạnh đó.

Trùng Bát lắc đầu nói:

-Không phải cậy mạnh, lúc đó ta thật sự có cảm giác này, giống như là đầu tinh không kia có rất nhiều đồ ăn, có chút không bắt mắt, không hứng thú, nhưng mà có một nắm, ta vẫn cảm thấy rất hứng thú. Đừng hoài nghi loại cảm giác này của ta, cái đó cũng giống như là diều hâu biết có thể ăn gà con, không có lý do gì cả, ta chỉ biết bọn họ là phế vật.

Tần Thọ lo lắng nói:

-Ta là lo lắng, ngươi cho rằng phế vật đó chính là những Đại La Kim Tiên kia, lúc gặp được cao thủ cấp Hoàng, thì ngươi liền biến thành phế vật. Ngươi bây giờ không đủ một nồi hầm, nhưng sau khi phản tổ, tuyệt đối sẽ đủ một bữa tối của bọn họ, bồi bổ thân thể.

Trùng Bát cực kỳ khẳng định nói:

-Ta tuyệt đối không phải Đại La Kim Tiên, những đồ ăn kia so với Đại La Kim Tiên kia mạnh hơn rất nhiều. Ta cũng không phải là chưa ăn qua Đại La Kim Tiên, hương vị của bọn họ là trình độ gì, ta rất rõ.

Nói đến đây, Trùng Bát ngẩng đầu lên theo bản năng, rất có vài phần kiêu ngạo. Biểu tình kia giống như là đang nói: “Các vị ở đây, có ai biết Đại La Kim Tiên là vị gì không? Ta nói cho các người biết, chính là mùi thịt già, giòn!”

Bốp!

Tần Thọ trực tiếp cho cái đầu trọc của hắn một cái bạt tai:

-Đừng có kiêu ngạo, nói điểm chính.

Nói xong, lại bổ sung một câu:

-Lát nữa ta cũng nếm thử thần hồn của Đại La Kim Tiên là cái vị gì…

Bạn cần đăng nhập để bình luận