Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 274: Lương tâm của con thỏ



Chương 274: Lương tâm của con thỏ





Tần Thọ tò mò, đi theo nó.

Lần này, Tiểu Thụ không hoảng sợ mà bỏ chạy nữa, hoặc là, hắn không còn sức để chạy nữa.

Tiểu Thụ liếc mắt nhìn Tần Thọ, Tần Thọ mỉm cười với hắn. Đôi mắt Tiểu Thụ to tròn ngơ ngác, chứa đầy sự mệt mỏi nhìn Tần Thọ, xong rồi hắn quay đi, mặc kệ con thỏ, tiếp tục công việc của mình.

Lúc Tiểu Thụ đang tưới nước, Tần Thọ bất ngờ nhảy lên, hứng lấy một giọt…

Thấy vậy, Tiểu Thụ tức giận nhìn chằm chằm Tần Thọ.

Tần Thọ nhìn giọt nước trong tay, sau đó nhìn Tiểu Thụ, thở dài nói:

-Sao ngươi phải làm như vậy? Đây không phải nước, đây là nguyên khí. Ngươi đang phân tán nguyên khí của chính mình cho bọn họ. Nếu cứ tiếp tục như thế này, ngươi sẽ chết.

Nói xong, Tần Thọ tưới giọt nguyên khí trong tay mình lên một hạt giống.

Hạt giống ngay lập tức có sức sống. bén rễ, nảy mầm, sinh trưởng mạnh mẽ…

Nhìn thấy cảnh này, sự tức giận trong ánh mắt Tiểu Thụ liền biến mất.

Tiểu Thụ dường như đã thực sự mệt mỏi, ngồi bệt xuống đất, ngước nhìn lên những ngọn núi phía xa xăm, ánh mắt tràn đầy sự giận dữ và sợ hãi.

Tần Thọ mặt dày ngồi bên cạnh Tiểu Thụ nói:

-Có phải ngươi đang trách người trên núi thiêu hủy nhà của ngươi sao?

Tiểu Thụ cúi đầu, một cành cây sà xuống mặt đất, trên đó phát ra những đốm sáng xanh leo lắt, chúng bay lên không trung, hóa thành những bọt khí.

Tần Thọ nhìn thấy trong mỗi bọt khí đều ẩn chứa hình ảnh.

Một trong số đó là lúc Tiểu Thụ vừa mới được trồng, hắn lớn lên với cỏ cây, đón mưa đón bão, cùng với trăm hoa ngắm nhìn hồ điệp bay lượn.

Lại đến một hình ảnh khác, trong mưa to gió lớn, cành lớn bọc lấy cành bé, trong một chốc, mưa bão đã không còn.

Trong đêm tối, những con đom đóm bay lượn hòa cùng với những vì sao trên bầu trời, cảnh tượng đẹp như một giấc mơ.

Tiểu Thụ lớn lên mỗi ngày, Đại Thụ ban đầu là người chăm sóc cho hắn, nhưng càng ngày hắn càng to lớn, vì vậy hắn bắt đầu bảo vệ hoa cỏ cây cối.

Hổ đang ngủ gật dưới gốc cây, đằng xa là đám sói đang săn mồi, bầy chim an cư trên thân cây, chúng hót líu lo líu lo cả ngày.

Tiểu Thụ hạnh phúc hưởng thụ những điều này. Hắn cho lá rụng xuống để che cho hổ ngủ. Hắn sẽ gạt chân đám sói đang chạy qua khiến bầy sói lăn cuồn cuộn, không bắt được nai sừng tấm. Hắn sẽ che cho đàn chim khi mưa gió ùa về.

Những hành động hắn làm lúc ấy, được gọi bằng hai từ đơn giản đó là - bảo vệ.

Tất nhiên, quy luật sinh tồn của tự nhiên cũng diễn ra trong Ngự Hoa Viên. Nhưng đó không phải là một phần tất yếu của tự nhiên hay sao?

Tiểu Thụ chưa bao giờ nghĩ hắn là một vị thánh. Những gì hắn làm là để duy trì ngôi nhà này.

Rồi có một ngày, trên trời xuất hiện hai quả cầu ánh sáng khổng lồ, sau cuộc đối đầu, bầu trời sụp đổ, vạn vật bị nghiền nát…

Tiểu Thụ xòe tán, trở thành người to lớn nhất, hắn muốn bảo vệ tất cả.

Tuy nhiên, trước sức mạnh kinh hoàng, trước sức hủy diệt kinh khủng đó, cơ thể hắn trong nháy mắt hóa thành tro bụi. Trước khi chết, hắn thấy ngôi nhà của mình tan hoang, những tiếng nói quen thuộc cũng dần dần biến mất…

Điều duy nhất hắn có thể làm là, dùng chút sức lực cuối cùng của mình để thu nhặt lại hạt giống của những người bạn, rồi giấu sâu xuống lòng đất, tranh thủ chút hi vọng hồi sinh cuối cùng.

Trên vùng đất vỡ nát, từ sâu trong lòng đất mọc lên một hạt giống ngoan cường, nhìn thấy tất thảy những điều này trước mắt, Tiểu Thụ bật khóc.

Nhưng điều đó càng làm hắn sợ hơn, vì trong tay hắn vẫn còn hi vọng, hắn sợ rằng hi vọng đó cũng bị thứ kinh khủng trên ngọn núi này phá hủy, vì vậy hắn trốn tránh không dám gặp ai.

Nhưng không gì có thể cản lại khát khao trùng kiến gia viên của hắn, vì vậy hắn đã gieo những hạt giống đó, dùng nguyên khí cùng sinh mệnh của mình để nuôi dưỡng những hạt giống này nảy mầm, bén rễ.

Hắn không có quá nhiều hy vọng xa vời, hắn cũng không muốn báo thù, hắn chỉ muốn… về nhà.

Tần Thọ xem đến đây, thở dài, vỗ vỗ vào thân cây:

-Mọi chuyện đã qua, nữ nhân đó đã hóa điên đủ rồi, nàng sẽ không phá nhà của ngươi nữa.

Tiểu Thụ cúi đầu, ánh mắt đáng thương nhìn những chồi non mới mọc sau lưng…

Tần Thọ cười nói:

-Đừng làm bộ dạng đáng thương như vậy, nhìn đến mũi thỏ gia ta đều xót. Mười năm trồng cây, trăm năm trồng người, có điều nguyên khí chốn thiên đình rất mạnh nên không cần đến một năm sau chúng sẽ phát triển tươi tốt. Đừng lo lắng!

Tiểu Thụ kinh ngạc nhìn Tần Thọ, hình như rất tò mò không biết vì sao tự nhiên con thỏ này lại tốt bụng đến giúp đỡ hắn như vậy? Hắn là người tốt sao?

Tần Thọ nhe răng nói:

-Ta không hẳn là một chú thỏ tốt, nhưng ta là gương mẫu nhất trong đám thỏ.

Vừa nói, Tần Thọ đứng dậy làm tư thế nghiêm chỉnh tiến về phía trước.

Tiểu Thụ đứng nhìn, đôi mắt to tròn biến thành hình trăng khuyết, hình như hắn đang cười.

Tần Thọ vỗ ngực nói:

-Được rồi, dù sao ta và ngươi cũng không có thù oán gì, ta sẽ giúp ngươi trồng cây, tưới hoa. Từ nay, thỏ gia ta đây sẽ trở thành người làm vườn thực thụ!

Tiểu Thụ mỉm cười, đứng dậy bắt chước hành động tiến lên phía trước của Tần Thọ, bước tới trước, giơ hai tay lên cao…

Tần Thọ nhìn bộ dạng không chỉnh tề của hắn, xoa cằm nói:

-Không phù hợp rồi. Là một người thuộc giai cấp vô sản, dù nghèo cũng không sao, khí thế không thể thua! Nào, ngẩng cao đầu lên, kìa, ngực của ngươi, hông đâu rồi?

Tiểu Thụ:

-...

Tần Thọ bắt đầu ra tay, mười ngón tay bắt đầu bốc ra nước, sau đó, hắn trèo lên ngọn cây, Tiểu Thụ bước đi, Tần Thọ quơ loạn móng vuốt, cả người bỗng biến thành phiên bản thỏ phun nước, bắt đầu tưới nước cho hoa lá trong Ngự Hoa Viên.

Trong lúc chạy nhảy, thỉnh thoảng con thỏ lại kêu lên mấy tiếng kỳ lạ, lâu lâu lại kể chuyện cười với Tiểu Thụ. Tiểu Thụ bị trêu trọc, thỉnh thoảng run run lên…

Tần Thọ cười lớn:

-Cười thì cười chứ đừng run lên như vậy. Biết ngươi cười thì không sao, không biết lại tưởng ngươi đang bị rút... Thôi, ngươi yên lặng đi. Ta thấy cành khô trên thân ngươi nhiều như thế, vẫn có sức để cười được hay sao?

Tiểu Thụ tiếp tục run rẩy…

Tần Thọ có một chút do dự, đắn đo suy nghĩ:

-Tiểu Thụ à, ta và ngươi thương lượng một chuyện nhé.

Tiểu Thụ không hé răng, nhưng những cành cây lắc lắc, chắc là đồng ý.

Tần Thọ nói:

-Đợi ngươi trưởng thành cao chót vót, ta và ngươi cùng xây một cái tổ ở trên thân ngươi, rồi ngươi đưa ta đi loanh quanh đây đó, ngươi thấy sao?

Tiểu Thụ rung cành cây, tỏ vẻ đồng ý.

Tiểu Thọ đánh hắn một cái thể hiện sự đắc ý:

-Tuyệt quá, nếu như sau này ta có thể về nhà, ai còn nói cái gì trâu bò? Xe chấn, mã chấn, thỏ gia ta nhổ vào mặt hắn! Trâu bò sao, có thể trâu bò như thỏ gia ta cưỡi cây sao? Cây của ta còn nhanh hơn so với xe của bọn hắn…

Tiểu Thụ không hiểu Tần Thọ đang nói cái gì, thấy Tần Thọ vui vẻ, hắn cũng hơi run run theo, đồng thời trong đôi mắt to có một hàng văn tự biến mất, đó là ước định với Tần Thọ. Ước định này hắn sẽ ghi tạc vào lòng…

Chiều nay, một thỏ một cây đang tưới hoa trong Ngự Hoa Viên.

Đất trong Ngự Hoa Viên rất màu mỡ, hơn nữa Ngọc Đế cùng nữ tử hôm trước đã liên thủ lật cả khoảng đất này lên, giờ đại địa này không cần bón phân, chỉ nước là đủ, nguyên khí sung túc, những cây con này sẽ nhanh chóng nảy mầm!

Đến đêm muộn, con thỏ lại xuất hiện!

Nhìn thảo nguyên vô tận, bạt ngàn trước mắt, Tần Thọ lau giọt nước đọng lại trên trán, cảm thán:

-Thật đẹp!

Tiểu Thụ gật đầu...

Cùng lúc đó trên đỉnh núi, một nữ tử đang ngồi trên đỉnh núi an tĩnh nhìn xuống phía dưới, lặng lẽ nhìn xuống. Ánh mắt dừng lại chỗ Tần Thọ và Tiểu Thụ, khóe miệng hơi nhếch lên, chu môi nói:

-Con thỏ, nấu cơm!

Ngay sau khi giọng nói của nữ tử này cất lên, Tiểu Thụ run lên, lần này không phải đang cười mà rõ ràng là đang run sợ…

Tần Thọ lập tức xoa đầu Tiểu Thụ nói:

-Đừng sợ, có ta ở đây. Hơn nữa, thực ra nàng chỉ là trông có vẻ hung dữ… Đợi ta có sức mạnh rồi, sẽ giúp ngươi đánh… khụ khụ, mắng nàng!

Tần Thọ suýt chút lỡ lời, cảm thấy không khí có chút lạnh lẽo, bèn nhanh chóng thay đổi từ ngữ…

Dù vậy, Tần Thọ cũng có cảm giác, giả vờ cũng phải trả giá đại giới…

Dưới sự an ủi của Tần Thọ, tâm trạng của Tiểu Thụ trở nên tốt hơn nhiều.

Tần Thọ cười nói:

-Bây giờ ngươi phải giúp ta một chút.

Tiểu Thụ nghi hoặc.

Tần Thọ nhỏ tiếng nói gì đó.

Tiểu Thụ tỉnh ngộ, túm lấy Tần Thọ, dùng lực hất một cái…
Bạn cần đăng nhập để bình luận