Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 701: Đỡ nghiện (2)




Chương 701: Đỡ nghiện (2)





-Vương giả khắp trên trời dưới đất! - Hắc Kỳ Lân kêu lên.

Bốp!

Tần Thọ lại đập một gạch lên, nói:

-Vương giả?

-Ngươi còn dám đánh ta? - Hắc Kỳ Lân gầm thét.

Bốp!

-Đánh ngươi thì sao thế? - Tần Thọ khiêu khích hỏi.

Hắc Kỳ Lân cả giận nói:

-Ta muốn giết ngươi!

Bốp bốp bốp!

Đập liền ba phát xong, Tần Thọ nghiêng cổ nói:

-Ngươi muốn giết ai?

-Giết ngươi!

Bốp bốp bốp!

-Giết ai?

-Giết ngươi!

Bốp bốp bốp!

-Giết ai?

-Hừ hừ...

Bốp bốp!

-Nói chuyện!

Bốp!

-Nói chuyện!

Bốp bốp!

-Ngươi thế nào không nói vậy?

Bốp bốp bốp!

-Ngươi mở miệng nói đi xem nào!

Bốp bốp bốp!

-Đủ rồi! - Hắc Kỳ Lân gào thét!

Đồng thời, Lôi Khâu cũng đang gầm thét, hắn là thật sự tức giận. Vốn dĩ hắn cho là báo ra danh tính Hắc Kỳ Lân, con thỏ sẽ sợ đái ra quần, ít nhất cũng phải sợ hãi một chút. Kết quả là cái này con thỏ càng đánh càng hăng hái, nhìn bộ dạng như vậy, như là muốn lấy càn quét băng đảng Kỳ Lân làm vinh...

Lôi Khâu rất phiền muộn, cũng rất bất đắc dĩ, vết nứt hư không hơi nhỏ, hắn thật là nhất thời không chui ra được. Cũng không làm gì được cái con thỏ kia, không công bị đánh còn chưa tính, mấu chốt là, lúc hắn bị đánh, còn có nhiều người nhìn như vậy nữa!

Những nữ nhân này còn chưa tính, một lát nữa giết chết hết là được.

Nhưng là cái tên bên ngoài đại điện kia, cái tên đang không ngừng cười ha ha kia thì hắn lại không có biện pháp.

Dường như hắn thấy được, kết quả sau khi chuyện này truyền đi, đoán chừng hắn không còn mặt mũi nào đi gặp lão tổ.

Lúc này, Tần Thọ duỗi duỗi cánh tay nói:

-Hoàn toàn chính xác đủ rồi, đánh đến cánh tay cũng mỏi.

Hắc Kỳ Lân:

-... -

Hắc Kỳ Lân hung tợn nói:

-Con thỏ, ta nhất định phải giết ngươi!

Bốp!

Tần Thọ đập một gạch vào giữa mặt Hắc Kỳ Lân, lần này đập vô cùng mạnh!

Hắc Kỳ Lân hết sức phẫn nộ, Tần Thọ thì buông tay nói:

-Ngại quá, lần này là viên gạch chủ động đập ngươi, không tin ngươi hỏi hắn.

Sau đó chỉ nghe cục gạch hét lên:

-Muốn đánh thì đánh, cả ngày lẩm bẩm lải nhải, ngươi là bà già à?

Ha ha...

Ngoài cửa truyền đến tiếng cười điên cuồng của người âm lãnh kia.

Lôi Khâu không nhịn được phẫn nộ, cũng không có tâm tình tiếp tục chơi, há miệng hét lớn một tiếng:

-Con thỏ chết...

Kết quả là chỉ thấy con thỏ kia phồng miệng lên:

-Khục —— phi!

Một ngụm đờm bắn thẳng vào trong cái miệng rộng đang há to của Hắc Kỳ Lân!

Lôi Khâu cũng nhịn không được nữa, quay người liền là:

-Ọe...

Dường như là đồng thời, Tần Thọ cũng quay người nhanh chân chạy! Tốc độ nhanh đến nỗi, đám người Lý Trinh Anh chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối, chờ đến khi bọn hắn kịp phản ứng lại thì con thỏ đã sắp chạy mất dạng!

Thanh Đồng Long nhanh chóng đuổi theo, cũng may Thanh Đồng Long là Thiên Tiên, thực lực hơn xa con thỏ, dù là Tần Thọ một thân thần thông, nhưng cũng khó mà vượt qua chênh lệch quá lớn đến như vậy.

Không bao lâu sau, Thanh Đồng Long đã đuổi theo tới, sau đó con thỏ nhìn lướt qua Thanh Đồng Long một cái rồi không chút khách khí cưỡi lên đầu Thanh Đồng Long, nghiêng đầu, tựa vào ngực Lý Trinh Anh, thở gấp nói:

-Đệch... Thật sự sảng khoái! Vừa mới tên kia thế nhưng là Hắc Kỳ Lân đấy, đánh thật đã ghiền! Ha ha...

Đám người không còn gì để nói… thì ra tên cháu trai này đã sớm nhận ra Hắc Kỳ Lân, thuần túy là đang đánh đỡ nghiện mà thôi!

Trung Sơn đạo nhân nói:

-Con thỏ, đã đến lúc này rồi ngươi còn tìm thoải mái? Ngươi một trận này định hoàn toàn làm mất lòng con Hắc Kỳ Lân kia à, nếu hắn đi ra được thì chân trời góc biển cũng sẽ đuổi theo chúng ta. Lúc đó thì lên trời không có cửa, xuống đất không có đường đâu!

Tần Thọ không hề để tâm mà nói:

-Sợ cái rắm! Hiện tại lên trời là không có cửa thật, nhưng xuống đất vẫn là rất dễ dàng. Cùng lắm thì chúng ta lại xuống, đến Địa Ngục là chúng ta có người giúp đỡ. Ta còn không tin không dạy dỗ được con mèo đen to đó!

-Ngươi không sợ chút nào? - Trung Sơn đạo nhân xoa xoa mi tâm, hắn phát hiện dường như suy nghĩ của hắn không ở trên cùng một cái vĩ độ với suy nghĩ của con thỏ.

Tần Thọ lắc đầu nói:

-Sợ chứ!

-Sợ mà ngươi còn đánh? - Trung Sơn đạo nhân hỏi.

Tần Thọ lẽ thẳng khí hùng nói:

-Ngươi không đánh hắn thì hắn sẽ không truy sát chúng ta à? Dù sao cũng bị hắn đuổi như chó, không bằng đánh cho hắn một trận trước, sung sướng trước...

Trung Sơn đạo nhân hoàn toàn không còn gì để phản bác, qua hồi lâu mới nói:

-Ít nhất chúng ta có thể chạy trước mà.

Tần Thọ căn bản không thèm để ý mà nói:

-Ta không đánh hắn, hắn sẽ liều mạng giãy dụa; lúc ta đánh hắn, hắn thành thành thật thật. Đến lúc chúng ta chạy, hắn còn ngẩn người chưa biết đường đuổi theo kìa. Ngươi nói xem, nếu là chúng ta chạy luôn, hắn đuổi nhanh hơn hay là như bây giờ hắn đuổi theo nhanh hơn?

Trung Sơn đạo nhân nghe xong, hoàn toàn không còn gì để phản bác, chỉ có thể gật đầu nói:

-Có vẻ như, ngươi nói đúng.

Tần Thọ vô cùng đắc ý tựa vào trong ngực Lý Trinh Anh nói:

-Không biết Địa Dũng phu nhân thế nào.

Lý Trinh Anh nói:

-Lúc tỷ tỷ đi ra có đưa cho ta một viên ngọc bội, nếu là khoảng cách không xa, có thể Thiên Lý Truyền Âm. Vừa rồi ở Thái Sơn, ta không liên lạc được với nàng. Nhưng là sau khi ra ngoài lại có thể liên lạc. Không có người đưa nàng đi thẳng đến Thái Sơn, nàng đi cửa Hoàng Tuyền Lộ bên kia, sau khi ra ngoài một đường đuổi đến, còn đi sau chúng ta. Hiện tại Cửu Long Thần Hỏa Tráo phong sơn, nàng cũng không vào được, cho nên, cũng là coi như an toàn.

Tần Thọ lập tức nhẹ nhàng thở ra, bằng không hắn thật đúng là có chút lo lắng nàng bị đối phương thiêu chết trong Cửu Long Thần Hỏa Tráo.

Đúng lúc này, một tiếng rít truyền đến:

-Con thỏ, chạy đi đâu?!

Tần Thọ nghe xong, đột nhiên quay đầu, chỉ thấy một tia chớp màu đen đang cấp tốc đuổi theo!

Giờ này khắc này, trên đầu con Hắc Kỳ Lân kia lại có thêm một người đứng đó, chính là Lôi Khâu. Lôi Khâu quá mức mất mặt, vì muốn kiếm mặt mũi trở về, trong lúc phẫn nộ tự mình chạy thẳng tới.

-Cái kia là thứ đồ gì? Nhìn như con chuột đất, chẳng cao được hơn thỏ gia ta là mấy. - Tần Thọ híp mắt hỏi.

-Hình như là người. - Trung Sơn đạo nhân nói.

Khôi Tam cũng chen lời:

-Không phải, chắc chắn là chuột, lông thật dài.

Ba người đều không có tận lực đè thấp giọng nói làm Lôi Khâu nghe rõ ràng, tức giận đến oa oa kêu to, vung tay lên trên bầu trời trong nháy mắt mây đen dày đặc, từng tia lôi đình đánh xuống!

Thanh Đồng Long thấy vậy, quát to một tiếng:

-Con thỏ, mau đưa đỉnh cho ta! Tia sét này chúng ta đỡ không... Ách...

Thanh Đồng Long đang nói chuyện thì thấy một tia chớp rơi xuống, sau đó thấy con thỏ kia há miệng, trực tiếp để lôi đình đánh thẳng vào trong miệng, sau đó bẹp bẹp ăn... Sau đó còn ợ một cái, còn có vài tia lửa điện chớp chớp ra.


Bạn cần đăng nhập để bình luận