Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 967: Vẫn lạc


Chương 967: Vẫn lạc





Tần Thọ hô:

-Lão gia hỏa, ở chỗ của ta có chút rượu ngon, đợi ngươi trở về rồi uống! Đến lúc đó, chúng ta đi Lăng Tiêu Bảo Điện uống!

Minh Hà lão tổ quay đầu nhếch miệng cười nói:

-Được!



Tôn Ngộ Không tới, hắn mang theo mấy viên đại tướng cùng đi, tất cả mọi người đều là người quen, Tần Thọ cũng không nói hai lời, trực tiếp vẽ ra một mảnh khu vực, giúp Tôn Ngộ Không chở toàn bộ Hoa Quả Sơn tới.

Sau đó hai người liền ngồi xổm ở đỉnh núi, nhìn mây bay phía xa xa.

-Con thỏ, sắp đánh trận rồi. - Tôn Ngộ Không nói.

Tần Thọ gật đầu nói:

-Ừm, sắp đánh rồi. Ngươi đi không?

Tôn Ngộ Không lắc đầu nói:

-Ừm… không đi?

Tần Thọ cười nói:

-Ta cũng không đi.



Lại qua hai ba ngày, Hạo Thiên Khuyển mang một đám Thảo Đầu Thần tới, vừa nhìn thấy, mặt gia hỏa này liền ủ rũ cúi đầu nói:

-Con thỏ, sắp xếp đám huynh đệ này của ta ở chỗ ngươi đi. Ài…

Nếu là người khác, Tần Thọ đương nhiên không để ý, nhưng mà phần mặt mũi này của Hạo Thiên Khuyển hắn nhất định phải cho.

Thế là Tần Thọ sắp xếp những Thảo Đầu Thần này vào bên cạnh Hoa Quả Sơn, nhìn thấy một bên là Hoa Quả Sơn của Tôn Ngộ Không, một bên là thuộc hạ Thảo Đầu Thần của Nhị Lang Thần, Tần Thọ bỗng nhiên cười.

Hắn đột nhiên cảm giác được, nếu như ngày nào đó Nhị Lang Thần cũng tới, vậy thì e là hai tòa núi này náo nhiệt rồi.

Mọi người nhao nhao theo đến, mặt trăng cũng càng ngày càng náo nhiệt, Tần Thọ nhìn thấy cảnh tượng này, khóe miệng hơi nhếch lên.

Hằng Nga sờ lên đầu Tần Thọ nói:

-Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày nay, ngươi cười thật lòng, trước kia đều là cười khổ.

Tần Thọ cười khổ nói:

-Cô nương ngốc, có đôi khi nàng có thể đừng thông minh như vậy được không?

-Được!

Hằng Nga lập tức đồng ý.

Tần Thọ hài lòng nói:

-Thế này là được rồi.

-Tần Thọ, cái ngôi sao kia gọi là cái gì nhỉ?

Hằng Nga bỗng nhiên chỉ vào ngôi sao trên bầu trời hỏi.

Tần Thọ nói:

-Tham Lang Tinh.

Hằng Nga ồ một tiếng, một lát sau nói:

-Cái ngôi sao kia gọi là cái gì?

Trên trán Tần Thọ đã phủ lên đầy vạch đen, nói:

-Tham Lang Tinh.

Một phút đồng hồ sau.

-Cái ngôi sao kia gọi là cái gì nhỉ?

-Tham Lang Tinh!

-A… ngươi vừa mới nói sao gì?

-Tham Lang Tinh!

-Tham cái gì lang?

-Tham Lang Tinh a a a…

-Cái gì lang tinh?

-Nàng còn có thể ngốc thêm chút nữa không?

-Ngươi vừa mới nói cái gì?

-Ta sai rồi, nàng vẫn là nên thông minh một chút đi…

-Vậy ngươi đi nấu cơm đi.

-Ây… xem như nàng lợi hại!



Sau đó, một năm sau, Tần Thọ phát hiện số lần bọn người Đông Hoàng Thái Nhất tới càng ngày càng ít, thiên thần tới cũng càng ngày càng ít.

Cho dù là Đông Hoàng Thái Nhất bất cần đời, thì trên mặt của hắn cũng nhiều thêm mấy phần u sầu.

Đến đám tiên tử đến làm công cho mặt trăng cũng phát hiện tình hình này, từng người đều lo lắng, có phải là nhà tắm sắp phá sản rồi không.

Năm thứ hai, trên cơ bản là không có người tới mặt trăng nữa, tới càng nhiều là tin chiến báo từ Thiên Đình.

-Năm thần chiến thứ hai, tháng chín, kính đen xâm lấn với quy mô lớn, nhân mã hai bên giao chiến ở vực Tham Lang Tinh, tử thương vô số, ba tôn Đại La Kim Tiên của kính đen bỏ mình!

-Năm thần chiến thứ hai, cuối tháng mười, Lôi Bộ Hạ Thần của Văn Trọng dẫn đầu giao chiến với Văn Trọng hắc hóa, gặp Hỏa Thần Chúng Thần vây công, Lôi Bộ Hạ Thần ngã xuống, Văn Trọng tử chiến!

-Năm thần chiến thứ hai, tháng mười một, Mộc Tra bị vây ở vực Khuê Mộc Lang Tinh, Lý Tịnh mang theo Kim Tra, Na Tra đến cứu viện, gặp phải Lý Tịnh hắc hóa phục kích, nhân mã hai bên khó phân thắng bại. Sau đó không rõ tung tích Lý Tịnh, còn Kim Tra, Mộc Tra, Na Tra trốn về…



-Ài… ngươi thật sự muốn đi à?

Tần Thọ đứng ở bên ngoài Phong Hoa THành, nhìn bóng lưng xinh xắn đeo bảo kiếm ở trên lưng, hỏi.

Lý Trinh Anh ngoái nhìn, cười nói:

-Đúng vậy, muốn đi.

Tần Thọ nói:

-Nhưng… cha ngươi để ngươi ở lại đây.

Lý Trinh Anh cười nói:

-Từ nhỏ đến giờ ta đều nghe theo người, người bảo ta không tu luyện, ta không tu luyện. Người cho ta đi Văn Khúc Cung để đi học, ta đi. Người bảo ta làm cái này, bảo ta làm cái kia, ta đều nghe… Nhưng mà lần này, ta muốn phản nghịch một lần.

Cười cười, nước mắt Lý Trinh Anh liền chảy xuống.

Ngọc thủ khẽ run, thanh lệ bay đi theo gió, Lý Trinh Anh ưỡn ngực nói:

-Ba vị ca ca trọng thương, không thể đi tìm cha, chuyến này, ta phải đi. Con thỏ, tạm biệt!

Nói xong, Lý Trinh Anh quay người đi về phía trước.

Tần Thọ không cam lòng kêu lên:

-Nhất định phải trở về!

Giọng nói thanh thúy của Lý Trinh Anh vang lên:

-Ừm! Ta còn muốn đến Văn Khúc Cung để đi học!

Trùng Bát và Mộc Đầu nói:

-Chúng ta cùng đi với ngươi đi!

Lý Trinh Anh rút kiếm ra nói:

-Các ngươi dám đi theo ta, ta sẽ chết ở trên mặt trăng này!



Mỗi ngày, bọn người Tần Thọ đều ngửa đầu nhìn tinh không, những vẫn không thấy nha đầu xinh xắn động lòng người kia trở về…

-Năm thần chiến thứ ba, tháng ba, Thiên Đình và kính đen giao chiến ở vực Liêm Trinh Tinh, Liêm Trinh tinh quân dẫn đầu ba triệu thiên binh giao chiến với quân địch, Thiên Đình thảm bại, Liêm Trinh tinh quân được Văn Khúc tinh quân liều mạng cứu giúp, trọng thương rút lui.

Trong đêm Tần Thọ chạy tới Thiên Đình gặp được Văn Khúc tinh quân.

Văn Khúc tinh quân gãy mất một cánh tay, đối phương dùng thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, dựa vào thần thể của Văn Khúc tinh quân vậy mà không thể nào tự lành!

-Tiên sinh… - Tần Thọ muốn nói cái gì đó.

Văn Khúc tinh quân vỗ vỗ bả vai Tần Thọ nói:

-Chuyện của ngươi, ta sớm đã nghe nói. Ngươi đi một chút đến kính đen, sau khi trở về hãy an tâm kinh doanh nhà tắm ở Nguyệt Cung, cũng khá tốt.

Tần Thọ cúi đầu, không nói gì.

Văn Khúc tinh quân nói:

-Có gì cứ nói đi.

Tần Thọ nói:

-Tiên sinh, có phải là ta quá ích kỷ không?

Văn Khúc tinh quân nói:

-Xin chỉ giáo?

Tần Thọ nói:

-Bởi vì một số nguyên nhân, chỉ cần ta không tham chiến, kính đen sẽ không tiến đánh mặt trăng, người ta bảo vệ, sẽ an toàn. Nhưng mà, ta không đi ra, bằng hữu của ta, sư trưởng của ta lại gặp nạn, ta không biết là nên đi nơi nào.

Văn Khúc tinh quân xoa xoa đầu Tần Thọ nói:

-Con thỏ, ngươi là học sinh nghịch ngợm nhất, cũng là người thông minh nhất trong tất cả học sinh ta đã từng dạy qua. Có một số việc, trong lòng người tự có phán đoán, không phải sao?

Bạn cần đăng nhập để bình luận