Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 729: Mở Phượng Sào



Chương 729: Mở Phượng Sào





Phương Nhã nhìn thẳng vào mắt của Tần Thọ, cười ha hả nói:

-Chính là ý ngươi đang nghĩ… Nếu không, với cơ thể của ngươi, cho dù là một kẻ ngốc, cũng sẽ có những trải nghiệm phi thường, đúng không? Sao có thể ở trên mặt trăng nhiều năm như vậy?

Tần Thọ ngẫm lại, đúng thật là đạo lý này. Hàm răng của hắn, có thể nói là mọi việc đều thuận lợi, dạ dày của hắn chỉ có thể nói là không hề kén ăn!

Sự cộng tác tốt như thế, mà nhiều năm như vậy rồi, cho dù là một kẻ ngu cũng có thể ăn sạch bách Nguyệt Cầu đúng không?

Trên mặt trăng có cấm chế, những cấm chế kia chính là năng lượng.

Trên mặt trăng còn có một con cóc đang ngủ say, nếu như cùng nhau ăn, không phi thăng, chắc cũng không khác là mấy?

Thế là Tần Thọ hỏi:

-Vậy trước khi đệ đến thì ai là người khống chế thân thể con thỏ?

Phương Nhã nói:

-Ta.

Trong nháy mắt hai con mắt của Tần Thọ trợn tròn…

Phương Nhã nhìn thấy vậy thì cười càng vui vẻ hơn:

-Được rồi, đừng ngơ ra nữa. Đó là tiềm thức của ta khống chế thân thể của ngươi, cũng bởi vì không phải tiềm thức chủ của ta, cho nên lúc đó dường như con thỏ chỉ có hai suy nghĩ là ăn với ngủ. Tư duy cực kỳ đơn thuần, ngươi có thể lý giải thành, hắn vận hành dựa theo chương trình đã thiết lập sẵn.

Tần Thọ chẹp chẹp miệng, lời giải thích này hắn miễn cưỡng nghe hiểu, có điều vẫn là tò mò hỏi:

-Tỷ tỷ, vậy ta thì sao? Chẳng lẽ trước kia ta thật sự là con thỏ?

Phương Nhã nghe nói như thế, sắc mặt dần dần trở nên nghiêm túc.

Trong nháy mắt đó, Tần Thọ giống như thấy được một đế vương tôn đang ngồi trước mặt, hắn đối mặt với Ngọc Đế thân thể cũng sẽ không run lấy một chút, vậy mà đây là lần đầu tiên hắn có cảm giác run rẩy! Có điều loại sợ hãi này không phải sợ hãi bẩm sinh mà là một loại sợ hãi của đệ đệ với tỷ tỷ.

Tần Thọ rụt cổ một cái theo bản năng…

Sau đó chỉ thấy sắc mặt nghiêm túc của Phương Nhã bắt đầu tan ra, quay người đi vào bếp, không bao lâu sau bưng hai bát cơm ra, một bát đặt trước mặt Tần Thọ, một bát thì đặt trước mặt mình, sau đó hé miệng cười nói với Tần Thọ:

-Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Ảo diệu giữa thiên địa nhiều như vậy, cho dù là Hồng Quân tổ sư cũng không thể nào xem thấu hết được, huống chi là ngươi với ta? Có điều, ta tin duyên phận.

Tần Thọ nghe đến đó, cũng cười, gật đầu theo nói:

-Ta cũng tin duyên phận…

Nói đến đây, Tàn Thọ nghĩ đến Hằng Nga đang si ngốc ngồi trong Nguyệt Cung chờ đợi mình về nhà, thầm nghĩ: "Không biết cái đồ ngốc kia có ăn được không."

Đúng lúc này, Phương Nhã mở cái nắp nồi sứ ra, trong nháy mắt đó, Tần Thọ liền ngửi thấy một mùi thịt cùng với nấm hương xông vào mũi, hắn theo bản năng hít vào một hơi thật sâu, kêu lên:

-Oa… thơm quá! Thật là thơm!

Phương Nhã nói:

-Một nồi này là ta nấu ba ngày ba đêm, còn có thể không thơm sao? Nếm thử đi.

Tần Thọ không đợi Phương Nhã nói, đã gắp một cái đùi gà, cắn một ngụm thịt lớn, sau đó lại gắp một mảnh cây nấm màu nâu bỏ vào trong miệng, trong nhất thời, thịt gà dẻo dai cộng thêm độ mềm của nấm, mùi thịt gà và mùi nấm độc đáo quyện vào trong miệng, Tần Thọ lập tức có cảm giác đẹp hơn cả trời.

Ăn cơm, vậy mà cơm này cũng không phải vật bình thường, hạt tròn đầy, giống như nước đường được bọc trong một lớp đường vậy. Lúc chưa cắn thì là từng hạt từng hạt một, sau khi cắn ra rồi thì mùi nếp thoang thoảng trong miệng, tròng mắt Tần Thọ sáng lên! Bây giờ Tần Thọ cũng không phải tiểu tử nghèo ở Trái Đất lúc trước, lên tới Thiên Đình là tay nghề của Trù Thần, xuống đến Đông Hải thì là tay nghề của Long Cung, có thể nói là hắn đều đã ăn qua. Không chỉ ăn được mà còn có thể tự tay nấu nướng.

Cho nên bây giờ hắn hiểu rất sâu về trù nghệ.

Đồ ăn trước mắt, nhìn từ góc độ trù nghệ, về kỹ xảo thì cũng không phải là điểm tuyệt đối. Nhưng mà nguyên liệu nấu ăn, tuyệt đối là max điểm!

Tần Thọ dám nói, đây là nguyên liệu nấu ăn tốt nhất mà hắn đã nếm qua nhiều năm như vậy!

Một bát cơm hắn ăn liền mấy ngụm, không nhịn được hỏi:

-Tỷ, gà này là gà gì vậy? Ăn ngon thật!

Phương Nhã cười nói:

-Gà đất, nuôi rất nhiều năm, có thể không ngon sao? Thích thì ăn nhiều một chút, về sau có cơ hội, thường xuyên đến nơi này của tỷ tỷ ngồi, tỷ tỷ làm cho ngươi nhiều một chút.

Tần Thọ vui vẻ liên tục gật đầu nói:

-Được rồi! Ta nhất định sẽ thường xuyên đến, ha ha…

Cùng lúc đó, bên trong Phượng Sào ở trong Phượng Hoàng Các, một tên tiểu đạo đồng đang nước mắt nước mũi ròng ròng quỳ trên mặt đất, gào khóc nói:

-Lão tổ, thập nhị trưởng lão bị người ta bắt đi rồi, ta tận mắt nhìn thấy, trên trời đột nhiên xuất hiện một cái bàn tay lớn, thập nhị trưởng lão quát to một tiếng rồi biến thành thần linh bay lên trời, kết quả bị cái bàn tay to kia một phát bắt được cổ, giống như… giống như là bắt con gà con đi. Thập nhị trưởng lão ngay cả giãy dụa cũng không làm được… hu hu hu… lão tổ, người phải làm chủ cho thập nhị trưởng lão.

-Đây là người nào, vậy mà lại chạy đến Phượng Sào hành hung?! - Đại trưởng lão phẫn nộ gào thét.

Nhị trưởng lão nói:

-Công nhiên hành hung, cái này căn bản là không có để tộc Phượng Hoàng chúng ta vào trong mắt!

Tam trưởng lão nói:

-Quá đáng, lão tổ, bất luận thế nào, chúng ta cũng phải tìm ra tên hung thủ này, báo thù cho thập nhị trưởng lão!
Bạn cần đăng nhập để bình luận