Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 817: Tặng con thỏ một phần


Chương 817: Tặng con thỏ một phần





Tần Thọ chỉ vào bốn phía mắng to:

-Ngươi chờ đó cho ta!

Nói xong, Tần Thọ liền ngồi ở đầu bên kia con sông dài, há to miệng rộng, bắt đầu nuốt sông.

Kết quả sau khi uống vào mấy ngụm hắn cực khổ phát hiện, nước sông này vậy mà lại không phải là nguyên khí biến thành, mà chỉ là một dòng sông mà thôi! Miệng rộng hắn khẽ hút, hút vào cả mấy con cá…

-Công phu chơi nước của gia hỏa này đúng là mạnh thật, chỉ là không hiểu rõ, rốt cuộc gia hỏa này là thứ đồ gì.

Sau khi Tần Thọ lẩm bẩm một câu thì bắt đầu đi dạo ở trên núi thấp, kết quả nhìn một vòng, cũng không nhìn ra cái gì, mà lại phát hiện ở trên núi này có rất nhiều thi cốt… Còn lại thì không có gì đặc biệt cả.

Vượt qua núi hình rắn, Tần Thọ đi một đường về phía đông, trước mắt bắt đầu xuất hiện sương mù màu đen, sương mù càng lúc càng lớn, càng ngày càng nặng, thời gian dần trôi qua dường như là Tần Thọ không thấy rõ cảnh sắc xung quanh.

Có điều Tần Thọ không gấp, mà là hé miệng, trực tiếp nuốt!

Lý niệm của Tần Thọ rất đơn giản, không giải quyết được thì ăn!

Cá voi hút nước, tất cả sương mù bốn phía đều bị Tần Thọ nuốt sạch! Đồng thời Tần Thọ lại kinh ngạc phát hiện, trong sương mù này lại ẩn chứa nguyên khí!

Mà nguyên khí này lại là loại mà nhóm tế bào kia ghét bỏ, Tần Thọ lập tức dùng để cường hóa cơ thể, cơ thể keng keng rung động, vậy mà lại tiến bộ không ít.

Quan trọng là, bốn phía có rất nhiều sương mù…

Nghĩ đến đây, Tần Thọ cười.

Cùng lúc đó, ở thế giới bên ngoài.

Lò Bát Quái mở xe gắn máy ra chạy một mạch, chạy về phía trước liền thấy có một người đang đứng trong hư không nhìn hắn.

Lò Bát Quái theo bản năng liền muốn quay đầu, người kia lại cười nói:

-Đạo hữu đừng sợ, ta được người nhờ vả ở đây chờ các ngươi.

Lò Bát Quái sửng sốt nói:

-Được người nhờ vả? Ai vậy?

Toàn thân người kia mặc áo trắng, tuấn lãng phi phàm, khẽ mỉm cười với Lò Bát Quái:

-Đương nhiên là được người phó thác nhờ vả.

Đang nói chuyện, nam tử áo trắng liền lấy ra một khối la bàn nói:

-Trên tay các ngươi có một cái tinh bàn, cái tinh bàn kia có từ lúc thiên địa sơ khai, là tinh vị mà lúc Hồng Quân lão tổ định thiên hạ dùng. Có điều về sau tinh bàn đã bị hư hại, một phân thành hai, một khối chính là ở trong tay các ngươi, có thể định vị trí, phòng ngừa mê thất. Còn một khối nữa chính là đang ở trên tay của ta, một khối này không có cách nào phân rõ phương vị, nhưng mà có thể mở ra một cánh cửa của vũ trụ, có thể tăng tốc độ xuyên thẳng qua. Có điều thứ này có một cái tác hại.

-Tác hại cái gì? - Lò Bát Quái hỏi.

Nam tử áo trắng nói:

-Bởi vì lúc trước từng bị hư, cho nên trong vòng trăm năm nó chỉ có thể khai thông hướng của Tinh Môn. Cũng chính là phương hướng mà các ngươi chọn tiến lên, nó sẽ mở ra cái hướng Tinh Môn kia, đưa các ngươi đi. Nhưng mà muốn trở về, cũng chỉ có thể dựa vào đi… hoặc là thêm trăm năm nữa, sau khi nó tự chữa trị tốt, mở ra Tinh Môn một lần nữa, truyền tống đến là được.

Lò Bát Quái nghe xong, lập tức vui vẻ nói:

-Cái đó là đồ tốt, bớt đi cho chúng ta một nửa thời gian đó. Có điều, ngươi thật sự nguyện ý chắp tay đưa sao? Không có chút điều kiện gì à?

Lò Bát Quái vốn chính là quỷ khôn khéo, đương nhiên là không tin trên thế giới này có bữa cơm nào miễn phí.

Nam tử cười nói:

-Không có điều kiện, nương nương nhà ta nói, đây coi như là một phần đền bù đi. Nếu như trăm năm sau thiên địa vẫn như vậy, vậy thì cứ như vậy đi.

Lò Bát Quái nghe như là lọt vào sương mù, không rõ ý của nam tử, có điều cũng nghe hiểu một chút, cái la bàn này chính là trả nhân tình cho con thỏ.

Thế là Lò Bát Quái lập tức nói:

-Vậy thì được rồi, ta nhận. Đợi con thỏ trở về, ta đưa cho hắn.

Nam tử gật đầu, vung tay lên, la bàn liền bay về phía Lò Bát Quái, Lò Bát Quái lập tức ném vào bên trong đóng kín cái nắp, sau đó hỏi:

-Đạo hữu xưng hô thế nào?

Nam tử lắc đầu nói:

-Chỉ là một tiểu tiên, lấy ở đâu ra danh hào. Nếu không còn chuyện gì nữa, vậy thì ta liền cáo từ.

Nói xong, nam tử xoay người rời đi, sau mấy bước liền biến mất trong hư không, tốc độ nhanh đến mức khiến Lò Bát Quái nhìn thấy cũng trợn mắt há mồm.

Mặc dù Lò Bát Quái không có tu luyện, thậm chí thực lực của hắn cũng là mơ mơ hồ hồ, không biết là cái tầng gì. Nhưng mà tầm mắt của hắn vẫn rất cao, liếc mắt liền nhìn ra đối phương là bất phàm, không nhịn được nói thầm:

-Ôi móa, tuyệt đối là Đại La Kim Tiên!

Sau đó Lò Bát Quái cẩn thận tính một cái:

-Đại La Kim Tiên, y phục trắng, dáng dấp giống nữ nhân nhưng lại là nam nhân, rất ngạo khí, hắn gọi người sau lưng hắn là nương nương… Nương nương… Chẳng lẽ là? Ôi đệch! Hắn là Đằng Xà! Khó trách lại âm dương quái khí, âm nhu như vậy… Nói như vậy thì cái la bàn này là Nữ Oa nương nương cho con thỏ rồi? Cái nhân quả này có chút lớn, ta nhận thì có phải là quá liều lĩnh, lỗ mãng rồi không?

Đáng tiếc, Tần Thọ không có ở đây, Lò Bát Quái cũng không có người để thương lượng.

Hắn hô mấy tiếng vào trong Hắc Ma Thần Hạp mà cũng không thấy Tần Thọ đáp lại, thế là dứt khoát tự mình làm chủ, lấy ra la bàn này và la bàn mà bọn người Lỗ Ban cho con thỏ đặt ở cùng nhau, sau khi hai cái la bàn ghép mặt, liền giống như là lão công đến gặp lão bà, hợp lại ngay lập tức.

Sau đó quả nhiên là trên la bàn xuất hiện một chút biến hóa, Lò Bát Quái quăng thần thức vào, lập tức liền có loại cảm giác quần tinh áp đáo ở phía trên, giống như là muốn đi đâu thì có thể đi đó.

Lò Bát Quái biết tầm quan trọng của mặt trăng đối với con thỏ, hắn áp chế sự kích động nhỏ của mình để không loạn, mà sau khi đoán chắc được hướng đi của mặt trăng liền mở la bàn ra.

Sau đó Lò Bát Quái liền thấy trên la bàn xuất hiện hai điểm, một cái đại biểu cho bọn họ, còn một cái đại biểu cho mục tiêu là mặt trăng, sau đó ở giữa hai điểm liền bắt đầu xuất hiện mười hai cái điểm nhỏ, sau đó một đầu tuyến xuyên suốt toàn bộ những điểm nhỏ.

Cuối cùng, la bàn bỗng nhiên phát ra một tia hắc quang, sau đó thần thức của Lò Bát Quái liền bị chấn động bay ra ngoài, hắn vừa vặn nhìn thấy hư không trước mặt vỡ vụn, mở ra một cánh cửa đen kịt.



Bạn cần đăng nhập để bình luận