Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 858: Phiên bản đơn giản hóa của Thâu Thiên Hoán Nhật




Chương 858: Phiên bản đơn giản hóa của Thâu Thiên Hoán Nhật





-Em gái?

Một giọng nói trầm thấp vang lên.

Tần Thọ nghe xong, không đúng, sao giọng nói này lại là giọng nói của nam nhân vậy?

Một khắc sau, một nam tử vô cùng mập mạp đi từ Nguyệt cung ra, mặt mũi nam tử vẫn còn trẻ, mặc một bộ quần dài trắng của nữ tử, chỉ vào Tần Thọ nói:

-Con thỏ nhỏ, ngươi là đang nói ta?

Tần Thọ nhìn khuôn mặt vô cùng xấu của đối phương, nuốt ngụm nước bọt nói:

-À… Ngài họ gì?

Nam tử vẫy tay một cái, mặt trăng bay trở về, nhìn thấy lỗ hổng bên trên, vẻ mặt nam tử đau lòng, sau đó nói:

-Hằng Nga.

Phốc!

Méo béo không nhịn được nữa, phì cười tại chỗ, chỉ vào người mập mạp kia cười ha ha nói:

-Đây chính là tiên tử trên Nguyệt Cung mà ngươi nói, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, mỹ mạo tuyệt luân, Hằng Nga? Ha ha… con mẹ nó, lại còn là nam nhân, ha ha…

Tần Thọ vội ho một tiếng, chắp tay nói:

-Không có gì, quấy rầy rồi.

Nói xong, Tần Thọ xoay người chạy!

-Thái Âm Tinh là nơi ngươi nói đến là đến nói đi là đi sao?

Tên mập mạp âm dương quái khí nói, một khắc sau tiếng sấm rền vang lên, một tia chớp màu đen phá không đến, tốc độ rất nhanh, đến ngay cả Tần Thọ cũng không phản ứng kịp.

Oành!

Tần Thọ bị đánh đến lăn mấy vòng ở trên trời, rồi mới xoa xoa mi tâm đứng vững được.

Có điều Tần Thọ không có tức giận mà lại cười điên cuồng!

Mèo béo nhìn thấy, vẻ mặt đắng chát nói:

-Xong rồi, cái con thỏ này bị đánh đến choáng váng rồi.

Tần Thọ cũng không để ý hắn, đột nhiên quay đầu, chỉ vào tên mập mạp kia nói:

-Con mẹ nó ngươi không phải Hằng Nga!

Tên mập mạp chỉ vào Tần Thọ nói:

-Lão tử chính là Hằng Nga!

Tần Thọ nghe xong, xắn tay áo lên nói:

-Đệch, ngươi lặp lại lần nữa ngươi là Hằng Nga xem?

Tên mập mạo bước lên một bước nói:

-Ta chính là Hằng Nga!

Tần Thọ vọt xuống dưới, vung nắm đầm lên đánh!

Tên mập mạp không sợ chút nào, móc ra hai cái Lưu Tinh Chùy đánh về phía Tần Thọ!

Coong!

Nắm đấm của Tần Thọ và Lưu Tinh Chùy đụng vào nhau, tia lửa bắn ra tung tóe!

Nhưng mà hai người đều không có ý lui lại, chùy thứ hai liền đối với quyền thứ hai!

Coong!

Sau đó hai người giống như là bị điên, nắm đấm và chùy cuồng loạn đụng vào nhau, ánh lửa bắn ra bốn phía, âm thanh đinh đang vang loạn!

Kình khí cường đại thổi phòng ốc bốn phía vỡ vụn, cây cối sụp đổ mà hai người vẫn không có ý định dừng tay, càng đánh càng điên cuồng, đồng thời trong miệng không ngừng la hét:

-Ngươi không phải Hằng Nga!

-Lão tử chính là Hằng Nga!



Mèo béo nhìn đến đây, khẽ lắc đầu nói:

-Ài, lại phải xem kịch rồi.

Đúng lúc này, một trận gió thổi qua, toàn thân mèo béo sợ run cả người lên, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó.

Hắn nhìn xung quanh một chút, chỉ nhìn thấy vô số ánh mắt ở bốn phía đang nhìn hắn chằm chằm!

Chủ nhân của con mắt này chính là những cung nữ kia!

Sau đó miệng nhỏ của những cung nữ này từ từ mở lớn!

Mèo béo nhìn thấy, vẻ mặt lập tức sụp đổ, mắng một câu:

-Má, lại tới à!

Một khắc sau, một con mèo béo chạy vòng vòng quanh mặt trăng, sau lưng là vô số nữ tử kêu to điên cuồng đuổi theo không ngừng, nhất thời, mặt trăng vốn dĩ quạnh quẽ tịch mịch trở nên náo nhiệt.

Tần Thọ thấy cơ thể đối phương cường hoành, căn bản không đột phá vào được, con ngươi liền đảo một vòng rồi miệng yên lặng niệm khẩu quyết:

-Thâu Thiên Hoán Nhật!

Đúng lúc này, văn bia trong đầu Tần Thọ bỗng nhiên nhiều nhiều thêm một hàng chữ, phiên bản đơn giản hóa của Thâu Thiên Hoán Nhật!

Tần Thọ nhìn thoáng qua theo bản năng, ý tứ phía trên là, thâu thiên hoán nhật có thể dùng một loại phương thức khác tăng lên xác suất thành công! Cái kia chính là, hi sinh năng lực ăn cắp vĩnh cửu để đổi lấy năng lực ăn cắp lâm thời.

Nói cách khác, Tần Thọ có thể dùng năng lực, thần thông, vật phẩm của mình để đổi lấy thần thông, năng lực, vật phẩm của đối phương.

Nhưng mà tất cả năng lực này Tần Thọ đều chỉ có thể dùng lâm thời trong năm giây! Năm giây đi qua Tần Thọ liền quên đi, đối phương có thể nhớ lại được.

Nhưng mà xác suất thành công của cái này rất cao, dường như đạt đến được tám mươi phần trăm!

Tần Thọ xem xét, con mắt lập tức sáng lên, thần thông này của mình rất gân gà, nhưng mà lúc đánh nhau thì chỉ cần người kia phân thần là có thể phân ra thắng bại.

Huống chi là năm giây?

Tần Thọ lập tức vui vẻ, không chút do dự giật xuống hai nhánh cây quế, sau đó niệm thâu thiên hoán nhật, một quyền đánh vào bên trên chùy của tên mập mạp.

Một khắc sau, kim quang lóe lên trước mắt hai người, bên trong kim quang có âm dương chuyển động, hắc bạch điên đảo, trong nháy mắt nhánh cây hoa quế trong tay Tần Thọ biến mất thay vào đó lại nhiều thêm hai cái chùy sắt lớn!

Trong tay tên mập mạp thì lại nhều thêm hai nhánh cây hoa quế, nhưng hắn vẫn múa may, hung ác đánh về phía Tần Thọ, đồng thời hét lên:

-Ta chém ngươi!

Rắc!

Nhánh cây hoa quế đứt đoạn trên đầu Tần Thọ.

Tên mập mạp lập tức mơ hồ, nhìn nhánh cây hoa quế trong tay mình rồi lại nhìn nhìn Tần Thọ.

Tần Thọ nhếch miệng cười một tiếng, vung chùy sắt lớn lên đập một cái vào trên đầu tên mập mạp!

Nháy mắt tên mập mạp chảy nước mắt ra, ôm đầu xoay người chạy!

Kết quả chạy mấy bước, tên mập mạp liền phát hiện chùy ở trong tay mình! Chùy đột nhiên xuất hiện khiến cơ thể hắn mất thăng bằng, lảo đảo một cái suýt chút nữa ngã lăn trên mặt đất.

Đúng lúc này, Tần Thọ đuổi theo, đạp một cước vào mông tên mập mạp, tên mập mạp trực tiếp ngã gục nằm trên mặt đất.

Tên mập mạp đang muốn đứng dậy, Tần Thọ lại đạp một cước nữa, đồng thời thi triển phép thuật thâu thiên hoán nhật.

Một cước vừa rồi không thành công, một cước này quả nhiên thành công, lần này Tần Thọ trộm được lại chính là năng lực đứng thẳng của hắn!

Mà năng lực mà Tần Thọ dùng để đánh đổi chính là năng lực chó đi tiểu mà lần trước Tần Thọ trộm được của Hạo Thiên Khuyển.

Sau đó tên mập mạp cực khổ phát hiện, rõ ràng là hắn muốn đứng lên, kết quả chân sau vừa nhấc, một trận nóng ướt cùng với cỗ mùi nồng nặc khuếch tán từ đũng quần ra…

Trong nháy mắt đó, ý định muốn chết của tên mập mạp cũng có, hét lớn:

-Ngừng ngừng ngừng! Không đánh nữa!

Tần Thọ nhìn thấy, trong bụng cười ha ha, lại thêm một cước!

Đồng thời Tần Thọ kiêu ngạo nói:

-Ngươi nói không đánh nữa thì sẽ không đánh sao? Nếu như ta nghe lời như vậy, vậy thì có còn là thỏ gia ngươi không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận