Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 515: Ngươi biết ta?



Chương 515: Ngươi biết ta?





Trên mỗi chân treo một tổ tông, Hoàng Long đạo nhân hoàn toàn từ bỏ giãy dụa nằm ở trên mặt đất, mặc cho hai tên khốn nạn này không ngừng bôi lung tung trên người mình, nhưng mà hắn ta lập tức hối hận...

Bởi vì...

-Con thỏ chết tiệt, đừng nhúc nhích!

Hoàng Long đạo nhân đột nhiên ngồi xuống nhìn chằm chằm con thỏ.

Tần Thọ cũng giật nảy mình, hai tay nhanh như chớp giấu ở sau lưng, nhìn Hoàng Long đạo nhân với vẻ đáng yêu nói:

-Sao vậy?

-Giơ hai tay lên! Ta muốn nhìn một chút! - Hoàng Long đạo nhân hỏi.

Tần Thọ nhếch miệng, đảo mắt lung tung.

Hoàng Long đạo nhân xoay người con thỏ lại, trong tay con thỏ thình lình nắm một miếng ngọc bội!

Ngọc bội phong cách cổ xưa phóng khoáng, viền màu xanh lá, ở giữa lại là một đầu rồng màu vàng cam! Bên trong có nguyên khí lưu chuyển, hiển nhiên không phải là đồ bình thường!

Hoàng Long đạo nhân quát lớn:

-Con thỏ chết tiệt, ngươi còn trộm đồ nữa sao?

Tần Thọ lẽ thẳng khí hùng nói:

-Thế nào gọi là trộm? Ta chỉ lấy xem một chút mà thôi! Xem dáng vẻ hẹp hòi của ngươi kìa, xem ngọc bội thì sao chứ? Xem rồi ngươi sẽ mất miếng thịt nào hay sao?

Hoàng Long đạo nhân tức đến nỗi cái mũi cũng sắp méo mó nói:

-Ngươi còn không chịu thừa nhận?

Tần Thọ không bị khí thế của hắn ta đè ép, hắn đem phẩm chất vô liêm sỉ của mình phát huy đến cực hạn nói:

-Thừa nhận cái gì? Ta là Luyện Khí Hóa Thần cặn bã, quang minh chính đại lấy một cái ngọc bội treo ở bên hông trên người không biết là Kim Tiên, hay là Đại La Kim Tiên, thậm chí có thể là đại lão cấp đế như ngươi mà ngươi lại không biết sao?

-Nếu như ngay cả điều này mà ngươi cũng không biết, vậy ngươi vẫn là đâm đầu chết đi, dù sao ngươi đã tu hành nhiều năm như vậy mà còn không bằng một con chó nữa. Ta hỏi ngươi, rốt cuộc ngươi có biết hay không?

Hoàng Long đạo nhân trừng to mắt nhìn Tần Thọ, trong mắt viết đầy từng hàng chữ: -Đầu thỏ cay, đuôi thỏ hấp, xương sườn thỏ kho tàu, tất lông thỏ...

Chẳng qua Hoàng Long đạo nhân vẫn vô cùng không cam lòng khẽ gật đầu, biểu thị bản thân biết.

Tần Thọ buông tay nói:

-Không phải sao? Ta biết ngươi sẽ biết, ngươi cũng hoàn toàn xác thực là biết. Đã như vậy làm sao ta có thể để trộm chứ? Ta quang minh chính đại lấy xem mà!

-Ngươi cũng hẹp hòi quá, ta chỉ nhìn ngọc bội của ngươi mà ngươi đã căng thăng như vậy rồi.

-Cổn Cổn đi thôi! Không đi theo quỷ hẹp hòi vắt cổ chày ra nước, chúng ta đi ăn chim!

Nói xong, Tần Thọ lại lẽ thẳng khí hùng lôi kéo Cổn Cổn qua bên kia ăn thịt chim, trước khi đi Cổn Cổn còn nhìn Hoàng Long đạo nhân với ánh mắt khinh bỉ!

Hoàng Long đạo nhân ngồi yên tại nguyên chỗ, trong lòng tất cả đều là một đám ngựa tùy ý lao nhanh, trong lòng điên cuồng mắng: "Mẹ kiếp, ta bị trộm sao lại thành lỗi của ta rồi? Con mẹ nó chứ... Đây là đạo lý gì chứ?"

Ta không nên để con thỏ chết tiệt này đi thả Thực Thiết Thú ra!

Thật sự là cái ngày chó gì vậy! Năm đó là ai nói cho ta cách thả Thực Thiết Thú vậy?

Lão tử ngồi xổm ở trên Cửu Nghi Sơn ngày này qua tháng khác, lại chờ ra cái loại đồ chơi này? Đã vậy còn tìm thấy hai tổ tông này?

Mặc kệ Hoàng Long đạo nhân nghĩ thế nào, Tần Thọ lén lút xoa xoa mồ hôi trên trán, trong lòng thầm nhủ:

-Mẹ nó, may mà phản ứng nhanh suýt nữa là bị bắt tại chỗ rồi. Cháu trai này sao còn cảnh giác hơn cả Thái Bạch Kim Tinh vậy? Xem ra lần sau vẫn phải dùng trộm kỹ, ít dùng răng để cắn thì hơn...

Yên tĩnh hồi lâu, rốt cuộc Hoàng Long đạo nhân cũng phá vỡ bình tĩnh, hỏi:

-Con thỏ, lúc nãy ngươi nói một đá của ta đủ trình độ của đội bóng quốc gia của Trung Quốc trên Địa Cầu, vậy đó là trình độ như thế nào?

Tần Thọ ý vị thâm trường nói:

-Trình độ giống như thần.

Hoàng Long đạo nhân gật đầu, tương đối hài lòng với câu trả lời của con thỏ.

Sau đó lại nghe con thỏ tiếp tục nói:

-Chính là cái loại một con lợn đá bóng với bọn họ, bọn họ cũng có thể thua...

Hoàng Long đạo nhân dùng ánh mắt giết người nhìn Tần Thọ.

Tần Thọ lại không sợ, hắn đã sớm biết trên người hắn có tật xấu nên sẽ không có ai có ý đồ xấu với hắn. Cho nên can đảm đặc biệt mạnh mẽ!

Hắn sợ nhất chính là loại ngu ngốc Lăng Đầu Thanh kia, cái gì cũng không hiểu, thực lực còn con mẹ nó rất mạnh, không quan tâm gì hết cứ đi lên chơi chết hắn, hắn cũng sẽ không nói lý lẽ.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày hôm sau Hoàng Long đạo nhân một tay nhấc con thỏ, một tay xách Thực Thiết Thú cứ như vậy lên đường.

Vốn dĩ Hoàng Long đạo nhân muốn để con thỏ tự chạy, kết quả con thỏ này treo trên đùi hắn rồi không chịu buông tay.

Khả năng khác của Cổn Cổn thì không nói, khả năng học theo lại rất nhanh, con thỏ treo trên đùi, nó cũng học theo treo trên đùi, một trái một phải khỏi phải nói là khó chịu như thế nào.

Rơi vào đường cùng, Hoàng Long đạo nhân đành phải mỗi tay xách một con, dù sao nếu chỉ xách bất kỳ một con nào thì con còn lại sẽ không chịu.

Khi đi ngang qua một khu rừng, Hoàng Long đạo nhân lấy một cây đòn gánh và hai cái cái sọt cộng thêm một cái mũ rộng vành ở trong sân của một nhà nông dân.

Thế là, đường đường là lão thần tiên rất đáng sợ lại đầu đội mũ rộng vành, trên vai gánh hai cái sọt, bên trái con thỏ, bên phải gấu trúc đi lên đường.

-Lão Hoàng, chúng ta đi đâu vậy? - Tần Thọ tò mò hỏi.

Hoàng Long đạo nhân hừ hừ nói:

-Gọi ta là tiền bối!

Tần Thọ xem thường nói:

-Tiền bối cứt chó, không chừng ta có thể làm... Ôi... Lão Hoàng, trước đó khi ta đi vào Cửu Nghi Sơn thì gặp được một lão đầu, có phải là ngươi hay không?

-Lão đầu gì? - Hoàng Long đạo nhân sững sờ hỏi ngược lại.

Tần Thọ nhìn dáng vẻ đối phương thành thật nhưng mà hắn lại không tin.

Trong Cửu Nghi Sơn là tổ địa của Ngu Thị chứ không có người ngoài. Có một lão đầu Hoàng Long như vậy đúng là không dễ, Tần Thọ không cho rằng còn có người khác có thể ngồi xổm ở bên trong.

Trừ khi Thuấn Đế thật ra vẫn chưa chết! Nhưng mà điều này có khả năng không?

Trên đường cũng nghe Hoàng Long đạo nhân kể không ít chuyện của Thuấn Đế, năm đó Thuấn Đế băng hà, Lão Long này còn tốt bụng ngăn cản thân tín của Thuấn Đế là Cao Đào mai táng Thuấn Đế ở trong một huyệt mộ xấu xí.

Dó đó hắn cũng xem như là một trong những người trong cuộc, hắn cũng nói Thuấn Đế đã chết rồi, vậy có lẽ là thật sự chết rồi.

Thế nhưng, người ở trong căn nhà tranh dưới tảng đá lớn hình con rồng kia là ai?

Tần Thọ lấy ra cây gậy trúc đã thả Thực Thiết Thú lúc trước rồi nói:

-Đừng giả ngu, đây chính là thứ ngươi đưa, thứ này có thể khiến Đại Đạo Phù Văn Trận không làm hại đến ta, còn có thể thả Cổn Cổn ra, chắc chắn không hề đơn giản như vậy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận