Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 422: Ngọc Đế kẹt xe?


Chương 422: Ngọc Đế kẹt xe





Tần Thọ gật đầu nhẹ nhàng, tỏ ý đã hiểu, nhưng hắn cũng có chút tò mò nên hỏi:

-Núi này cũng giống như đế vương vậy, chúng ta leo lên núi để bái tế, có vẻ không được tốt cho lắm thì phải?

Hạo Thiên Khuyển cười nói:

-Sau này ngươi làm nhiều bài tập một chút rồi hãy nói có được hay không? Đây là núi Thuấn Nguyên Phong, không phải lăng mộ của Thuấn Đế. Nghe nói năm đó Thuấn Đế đi tuần tra, núi Thương Ngô bị sụp đổ, hóa thành Thuấn Công Thạch, đó mới chân chính là lăng mộ của Thuấn Đế. Cung điện trước mắt này thật ra chỉ là nơi bái tế mà thôi.

Tần Thọ kinh ngạc nói:

-Hóa ra chỉ là cái miếu, ta còn tưởng rằng Thuấn Đế an táng ở chỗ này. Nếu biết Thuấn Đế biến thành Thuấn Công Thạch, mọi người tại sao không đi tìm Thuấn Công Thạch tế bái? Còn có những chiến binh Ngu Thị này, bọn hắn thủ hộ cái này làm gì? Thủ hộ Thuấn Công Thạch đi chứ?

Lúc này Nhất Sơn ồm ồm giải thích:

-Thuấn Công Thạch không phải ai muốn thấy là có thể thấy. Nghe nói, muốn thấy Thuấn Công Thạch, nhất định phải có huyết trúc mở đường mới được. Không có huyết trúc, không ai có thể leo lên đỉnh Thuấn Nguyên này nhìn thấy Thuấn Công Thạch. Nhưng mà huyết trúc này… Hôm qua chúng ta tìm cả một đêm cũng không tìm được.

Hạo Thiên Khuyển và Tần Thọ sững sờ, vốn dĩ cho rằng việc này Nhất Sơn bọn hắn sẽ không nói, không nghĩ tới bọn hắn chủ động bàn giao ra với mình, trong lúc nhất thời hai người có chút xấu hổ khi lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.

Chẳng qua hai người đều là người mặt dày, lập tức chủ động không để ý đến phần xấu hổ này.

Tần Thọ hỏi:

-Huyết trúc? Huyết sắc của cây trúc sao?

Hạo Thiên Khuyển lắc đầu nói:

-Không phải, huyết trúc là do người không hiểu chuyện gọi bậy. Cái gọi là huyết trúc căn bản không phải huyết hồng sắc của cây trúc, mà là những cây trúc có chấm đỏ hình giọt nước mắt như máu, cây trúc kia tên thật là Tương Phi Trúc. Nghe nói là sau khi Thuấn Đế chết ở chỗ này, thê tử của người là Tiêu Tương Nhị Phi Nga Hoàng Nữ Anh chạy tới, ngày đêm thút thít cuối cùng khóc không ra nước mắt, khóc ra huyết lệ, huyết lệ rơi vào bên trên cây trúc tạo thành Tương Phi Trúc.

Bởi vì Tương Phi Trúc có khí tức và tưởng nhớ nồng đậm của Tiêu Tương Nhị Phi đối với Thuấn Đế, sẽ chỉ dẫn mọi người tìm tới Thuấn Công Thạch.

Đương nhiên, đây đều là truyền thuyết, cụ thể chuyện gì xảy ra thì quỷ mới biết được.

Tần Thọ cũng là líu lưỡi không thôi, ở trên đại lục tu tiên kỳ quái này rất nhiều câu chuyện chính là truyền thuyết ở trái đất, nhưng mà ở đây, rất có thể chính là chuyện thật...

Ngay khi bọn họ đang trò chuyện, phía trước truyền tới một giọng nói trang nghiêm:

-Người phụ lễ vào chỗ, chủ tế lên đài!

Giờ khắc này, tất cả mọi người nhón chân lên nhìn về phía tượng thần theo bản năng...

Nhưng mà Tần Thọ lại phát hiện, những kẻ già đời chân chính kia, nhất là những người giống Nhị Lang Thần đều nhìn hướng lên trên trời. Thế là Tần Thọ cũng nhìn theo hướng trên trời...

Hạo Thiên Khuyển thấp giọng nói:

-Lần này là thiên tế, chủ tế thiên tế là Ngọc Đế. Mặc dù Ngọc Đế sẽ không xuống, nhưng sẽ ném xuống hình chiếu phân thân trụ trì tế tự lần này... Nhìn kỹ, lập tức chính là cảnh tượng hoành tráng!

Tần Thọ, Nhất Sơn, Nhất Thủy nghe xong đều nín thở, ngửa đầu cẩn thận nhìn lên bầu trời.

Nhưng mà, mười giây đồng hồ trôi qua, trên trời vẫn một mảnh yên tĩnh như cũ, bầu trời xanh thẳm, lông chim cũng không có lấy một cọng.

Giọng nói trang nghiêm kia vang lên lần nữa:

-Người phụ lễ vào chỗ, chủ tế lên đài!

Lần này, Tần Thọ bắt được vị trí người nói chuyện, đó là một lão nhân mái đầu bạc trắng, lão nhân mang theo mặt nạ màu vàng kim nhạt, thấy không rõ dung mạo, toàn thân khoác một bộ y phục hình dung không tốt lắm.

Dựa vào hình dung của Tần Thọ chính là lão nhân kia đem đồ lau nhà mặc vào người!

Y phục của lão nhân kia chính là từng miếng vải bố phế phẩm tạo thành, hết sức kỳ quái...

Tần Thọ nhìn lão nhân ngẩn người một hồi, ngửa đầu nhìn lên trời, ước chừng lại là mười giây trôi qua, bầu trời vẫn bình tĩnh như cũ.

Tần Thọ gãi gãi đầu, một đầu đầy dấu chấm hỏi, trong lòng tự nhủ:

“Đây là tình huống gì?”

Hạo Thiên Khuyển cũng có chút gấp:

-Không đúng, những năm qua Ngọc Đế chưa từng đến muộn...

Tần Thọ thầm nói:

-Không phải là kẹt xe đấy chứ?

Hạo Thiên Khuyển không thèm để ý hắn, vò đầu bứt tai nhìn lên trên trời.

Giọng nói trang nghiêm kia vang lên lần nữa:

-Người phụ lễ vào chỗ, chủ tế lên đài!

Một giây đồng hồ...

Năm giây...

Một phút...

Trên bầu trời vẫn không có bất kỳ phản ứng nào...

Đang lúc mọi người mặt mũi tràn đầy nghi hoặc, nghị luận ầm ĩ, suy đoán xem có phải là Ngọc Đế lười rời khỏi ổ chăn trên giường hay không.

Trên bầu trời rơi xuống một chiếc cầu vồng!

Tần Thọ vừa nhìn, vô cùng quen mắt, nhìn kỹ lại quả nhiên một tiên nhân tóc trắng mặc đồ màu trắng đứng bên trên cầu vồng chính là Thái Bạch Kim Tinh!

Thái Bạch Kim Tinh rơi xuống cầu vồng vung tay lên, lão nhân áo gai, Nhị Lang chân quân và những người có danh hào ở trên Thiên Đình nhao nhao đi theo, sau đó một đám mây bay lên đem những người này che chắn ở bên trong. Người bên ngoài không nhìn thấy cũng nghe không thấy người ở bên trong đang nói cái gì, chẳng qua tất cả mọi người cảm thấy bầu không khí kiềm nén, như thể đã xảy ra chuyện lớn.

-Ha, có phải gần đây Hữu Ngu Thị làm chuyện gì đắc tội Ngọc Đế hay không, lần này Ngọc Đế không tới lại còn muốn trị tội của bọn hắn?

-Không rõ lắm... Hẳn là không đến mức như thế? Con người Hữu Ngu Thị ôn hòa như ngọc, rất ít phát sinh xung đột với người khác. Bọn hắn tôn sùng chính là đức, lễ… sẽ không phạm sai lầm trong cách đối nhân xử thế.

-Đúng vậy... Nhiều năm như vậy, chưa từng nghe nói Ngu Thị làm chuyện đại gian đại ác gì, chớ nói chi là người có thể đắc tội Ngọc Đế.

-Xem như phạm tội, xem ở phân thượng Thuấn Đế chí ít cũng sẽ cho một thuyết pháp.

-Đợi chút đi, đoán chừng rất nhanh liền có kết quả.

...

Tần Thọ nghiêng lỗ tai nghe một hồi, phát hiện không có tin tức hữu dụng gì, thế là dứt khoát lén lút mò tới bên trên tường mây, đang muốn có hành động đã thấy Nhất Thủy cũng đã tiến tới bên cạnh hắn từ lúc nào, giống như tên trộm mà hỏi:

-Con thỏ, ngươi cũng muốn vào xem?

Tần Thọ gật gật đầu, làm động tác chớ lên tiếng, sau đó một ngụm muốn ở trên tường mây cắn ra cái lỗ lớn!

Nhất Thủy thấy một màn như vậy, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tần Thọ, sau đó cũng học theo dáng vẻ của Tần Thọ cắn một cái ở bên trên, sao một ngụm này cắn lên trên tường mây phảng phất vô hình, nàng căn bản cắn không ra bất cứ đồ vật gì!


Bạn cần đăng nhập để bình luận