Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 381: Biết cái quỷ gì!



Chương 381: Biết cái quỷ gì!





Bỗng dưng Lỗ đại sư quay đầu lại nhìn, vừa khéo nhìn thấy cái bóng xe ngựa của mình!

Lập tức, Lỗ đại sư vội vàng hét lớn:

-Con thỏ chết tiệt! Ngươi trộm xe của ta! Ngươi đứng lại đó cho ta!

Lỗ đại sư đe dọa Văn Khúc tinh quân xong thì vừa la to vừa đuổi theo, cứ như thế, một xe một ngựa đã đi xa.

Bên ngoài Văn Khúc Cung.

Bốn người Rau Hẹ, Trùng Bát, Lý Trinh Anh, Mộc Đầu đều ngẩng đầu nhìn trời, cái miệng nhỏ nhắn há ra, hồi lâu vẫn chưa khép lại được, mãi một lúc cả bốn người mới đồng thanh nói:

-Vậy mà có cái loại thao tác này...

Văn Khúc tinh quân đáp xuống, liếc mấy đệ tử của mình một cái, ngài ấy không nói gì mà xách vò rượu mình vừa cướp được rồi xoay người rời đi, kết quả là vừa đi được vài bước thì chợt phát hiện trong bụi cỏ có thứ gì đó, cẩn thận quan sát một chút, bất ngờ lại là một vò Hồng Trần Cuồn Cuộn!

Văn Khúc tinh quân thấy vậy, vẻ mặt rạng rỡ lên đôi phần, khóe miệng khẽ nhếch lên, sau đó mắng:

-Lão ngu học...

Văn Khúc tinh quân nói xong thì thu cái vò rượu kia vào, mỗi tay một vò rượu, sau đó ngẩng đầu lên trời, gào lớn nói:

-Tiên? Tiên? Tiên? Có ung dung tự tại không? Ha ha ha...

-Tiên sinh nói gì thế? - Trùng Bát hỏi.

Rau Hẹ lắc đầu.

Lý Trinh Anh bảo:

-Nghe chả hiểu… nhưng thấy đau lòng quá, hình như trong lòng ngài ấy có chuyện gì đó.

Mộc Đầu dùng sức gật đầu:

-Ừ!

Rau Hẹ nói:

-Nếu là con thỏ chết tiệt kia thì tốt rồi, chắc chắn hắn sẽ có thể đào ra chút gì đó...

Mọi người gật gù theo.

Vào ngay lúc này, một trận âm thanh ăn uống vang lên bên tai.

Mọi người nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy ba tên ngu ngốc vốn đang ngủ say, chẳng biết đã tỉnh dậy lúc nào, bây giờ đang ngồi bên cạnh ăn uống tưng bừng! Thấy bọn họ nhìn qua thì từng người há to mồm rồi đổ hết thức ăn vào trong miệng.

Bọn họ vươn đầu lưỡi ra liếm một chút, cái đĩa bóng loáng như gương!

Lúc này ba kẻ đó mới cười với mọi người, giống như nói: “Bọn ta ăn xong rồi!”

Hồi lâu sau, mọi người chẳng nói gì mà lắc đầu, sau đó đều giải tán...

Cùng lúc đó, trong Thần Mộc Cốc.

-Con thỏ!

Lỗ đại sư trợn mắt trước con thỏ.

Tần Thọ nghiêng đầu, nhìn Lỗ đại sư rồi nói một cách đáng yêu:

-Sư phụ, sao thế?

Lỗ đại sư nhìn xe ngựa trong tay, lại nhìn con thỏ trước mặt, lại suy nghĩ về cuộc đối thoại lần trước, hắn thật sự không biết nên mắng con thỏ này thế nào nữa...

Cuối cùng, Lỗ đại sư bảo:

-Tại sao lại trộm xe ngựa của ta?

Tần Thọ đáp:

-Đưa cho người làm quà đó.

Lỗ đại sư nói:

-Vốn dĩ đây là xe ngựa của ta!

Tần Thọ trả lời:

-Đúng vậy, nhưng nó không phải của ta, ta muốn đưa quà thì đầu tiên ta phải có quà trước đúng không? Với lại không phải ta đưa cho người rồi sao, người cũng đâu thiệt hại gì?

Lỗ đại sư không nói nên lời...

-Sư phụ, nếu như không có việc gì thì ta đi đây!

Tần Thọ nói xong bèn xoay người cáo từ.

Lỗ đại sư nhìn bóng lưng của con thỏ dần xa, cuối cùng nói:

-Con thỏ chết bầm, tên Long Hòe kia có nói bậy bạ gì không vậy?

Tần Thọ nhếch mép bảo:

-Có nói.

Lỗ đại sư cau mày hỏi:

-Thật sao?

Tần Thọ gật đầu.

Lỗ đại sư thở dài nói:

-Vậy coi như chưa từng nghe thấy gì đi, ta cũng mệt rồi, không nói nữa, đi đi!

Lỗ đại sư nói xong thì nhảy lên Đức Tự Lâu, lấy một vò Hồng Trần Cuồn Cuộn ra, cũng không biết tự nhủ với mình hay nói với con thỏ:

-Hồng Trần Cuồn Cuộn, sợ là thế gian cũng không có mấy vò đâu.

Nói xong, Lỗ đại sư ngẩng mặt lên trời mà hát:

-Tình dài dằng dặc, hận cũng dài dằng dặc, chuyện cõi trần không ngừng không nghỉ, say rượu để vơi đi ngàn nỗi sầu!

Mưa lạnh lẽo, con đò thê lương, để lại chút dấu mực giữa lá thư, đàn lên khúc nhạc, lệ chảy thành dòng!

Đi vội vàng, đến cũng vội vàng, nhung nhớ về nhau ở trong giấc mộng, đều là cỏ cây và chúng sinh!

Những câu tình ý, những chữ nồng nàn, lòng này dậy sóng những hồi ức cuối cùng, tựa như trời xanh chẳng có gì, trống rỗng!

Lỗ đại sư hát xong thì mắng to:

-Con mẹ nó, đều đã chết hết, tại sao còn muốn lưu giữ bài thơ này với mấy từ này chứ? Mẹ nó thật không ra gì!

-Sư phụ, những lời này là do ai viết vậy?

Cuối cùng Tần Thọ cũng không đi, từ quan tâm đến tò mò, hắn vẫn ở lại và xáp lại gần hỏi.

Lỗ đại sư thở dài:

-Thoạt trông là một cô nương, nhưng thật ra lại là một nam nhân! Mẹ nó ta vẫn cho rằng gã ta là tiên...

-Đó là sự thật ư? - Tần Thọ hỏi.

Lỗ đại sư thở dài, lắc đầu một cái, trong nháy mắt đó, trên mặt hắn có rất nhiều tang thương, vẻ bỡn cợt với đời vào ngày thường cũng biến mất, chỉ còn thừa lại một mảnh tiêu điều...

Tần Thọ không nôn nóng mà ngồi ở đó chờ hắn.

Hồi lâu sau Lỗ đại sư mới nói:

-Tất cả các sinh linh ở trong thiên địa, chỉ cần lĩnh hội được lẽ trời thì đều là tiên.

Tần Thọ vẫn không lên tiếng, nhưng sự cẩn thận của hắn lại nhiều hơn, hắn có loại cảm giác là những điều hắn nghe vào hôm nay, có thể sẽ đập nát nhận thức của hắn về cái thế giới này!

Nhưng mà Lỗ đại sư lại không nói nữa...

Nửa canh giờ trôi qua, cuối cùng Tần Thọ cũng không nhịn được mà hỏi:

-Ma quỷ?

Lỗ đại sư hỏi ngược lại:

-Ngươi cho rằng ma quỷ là gì?

Tần Thọ gãi đầu một cái, nói:

-Chắc là tu tiên bằng mấy con đường không chính đáng, không đàng hoàng, tam quan bất chính, giết người như ngóe…?

Lỗ đại sư cầm lấy vò rượu, hắn ngửa đầu lên trời rồi uống một ngụm lớn, một tay đè trên vò rượu, ngẩng đầu nhìn đường chân trời, thở dài bảo:

-Bọn chúng tính là cái rắm gì!

Tần Thọ ngạc nhiên nói:

-Nhưng người bên ngoài đều nói như vậy mà!

Lỗ đại sư bĩu môi đáp:

-Bọn họ biết cái quỷ gì!

Tần Thọ nhếch mép nói:

-Sư phụ, vậy người biết cái quỷ gì thế?

Lỗ đại sư giơ tay lên tát hắn một cái, tát cho con thỏ chết bầm bay từ trên lầu ra ngoài.

Nhưng con thỏ này da dày thịt béo, sau khi lăn lộn mấy vòng trên đất thì lập tức chạy trở lại, lanh lợi ngồi bên cạnh Lỗ đại sư mà đợi nghe kể chuyện.

Lúc này Lỗ đại sư mới nghiêm mặt bảo:

-Những thứ mà ngươi nói không phải là ma, đều là một đám ăn hại chả làm được cây đinh gì, có chút chuyện cũng không làm xong!

Tần Thọ nghiêng đầu, nhìn Lỗ đại sư.

Lỗ đại sư nói:

-Thiên địa bất nhân xem vạn vật như xô cẩu, trước thiên địa đại đạo, nhân loại cùng tất cả sinh linh không khác gì nhau. Con người có thể giết chết vô số gà vịt, tàn sát cả chủng tộc chỉ để no bụng, phát tài mà không bị coi là tội, như vậy những người khác sát nhân, diệt thành tự nhiên cũng không tính là tội. Cái gọi là tội lỗi ở miệng của người đời chỉ là do người ta tự quy định mà thôi, không phải là thiên đạo.

Trong mắt thiên đạo, những thứ này cũng chẳng khác gì bình thường, nếu có thiên đạo, chọn lọc tự nhiên cũng có thể là một dải của thiên đạo.


Bạn cần đăng nhập để bình luận