Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 744: Lục đục nội bộ?


Chương 744: Lục đục nội bộ?





Vốn dĩ hỏa khí Nhện Núi không có lớn như vậy, nghe xong, ngao một tiếng liền kêu lên:

-Con thỏ chết tiệt, ngươi xem ta có giết chết ngươi hay không!

Tần Thọ không cần quay đầu lại, nghe thấy liền biết, cháu trai này cũng không thấy được người đang mắng bọn hắn là cục gạch mà không phải hắn! Hắn cũng không nhịn được, há mồm liền mắng:

-Ngươi con mẹ nó, mù à!

-Hỗn xược! Con thỏ, xem ta bắt ngươi đây!

Nhện Núi hét lớn một tiếng, lắc mình biến thành một con nhện to lớn, lập tức nâng chiến xa của Quỷ Xa lên, mở ra tám cái chân dài, khống chế cuồng phong, chạy như điên! Tốc độ không bằng Kim Thiền, nhưng mà so với con thỏ thì cũng nhanh hơn.

Nhện Núi một đường phi nước đại, trong chớp mắt đã đuổi tới sau lưng con thỏ, dữ tợn cười một tiếng, thầm nghĩ:

-Xem ta lấy mạng của con thỏ ngươi đây!

Đúng lúc này, một đạo ánh sáng màu xanh hiện lên, phốc phốc phốc phốc....

Nhện Núi chỉ cảm thấy trên đùi đau đớn một hồi, cúi đầu nhìn, liền thấy tám cái chân chỉ còn lại một cái đang tội nghiệp chống đỡ hắn đứng trên không trung! Còn lại bảy cái chân đang thuận theo bầu trời rơi xuống, sau đó là không trở về nữa.

Tám con mắt của Nhện Núi, nhìn về phía ba người phía sau lưng, Kim Thiền và Quỷ Xa đồng thời chỉ về phía hung khí còn chưa có thu lại của Phi Đản.

-Phi Đản, ngươi làm gì vậy?! Ngươi muốn chết, thì một mình ngươi đi chết là được rồi, còn kéo theo ta làm gì?

Nhện Núi mang theo tiếng khóc nức nở, gào khóc, vô cùng ủy khuất kêu lên.

Phi Đản không nói gì, ngửa đầu, nhìn bóng lưng Tần Thọ đi xa, xác định lúc này không có ai đuổi kịp con thỏ, lúc này mới lau mồ hôi trên trán....

Đám người nhìn thấy trên trán Phi Đản tất cả đều là mồ hôi lạnh, cũng là sững sờ. Sau khi tâm mọi người có vẻ bình tĩnh lại, quan sát kỹ Phi Đản, lúc này mới phát hiện, lông toàn thân gia hỏa này đều dựng lên, nhìn thế nào cũng không giống chuột tinh, mà lại giống như con nhím tinh. Càng làm cho mọi người khiếp sợ là, bờ môi luôn hồng nhuận phơn phớt của Phi Đản lúc này đã trắng đến không còn giọt máu, cả người và mặt đều không đúng lắm.

Không có đợi mọi người đặt câu hỏi, Phi Đản run rẩy nói:

-May mắn là ta xuất thủ nhanh.

Quỷ Xa âm dương quái khí nói:

-Đúng vậy, mỗi lần lúc chúng ta thiếu chút nữa là bắt được con thỏ, ngươi lại thả hắn đi. Ngươi nói đi, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Lại muốn chết một lần như vậy sao?

Phi Đản hầm hừ nhìn mấy người Quỷ Xa nói:

-Các ngươi còn trách ta sao? Ta nói dừng lại, các ngươi thì tốt rồi, chạy càng vui vẻ hơn! Ta chém hai cái bánh xe, các ngươi còn không hiểu? Kết quả con cóc chết nhà ngươi lại nâng xe chạy? Sao hả? Ta muốn dừng xe khó như vậy sao? Còn có ngươi, con nhện chết tiệt, ngươi con mẹ nó muốn đuổi con thỏ, thì chính ngươi đuổi đi! Ngươi chở chúng ta đi… Không đúng, ngươi chở ta đi làm cái gì?

Đám người bị Phi Đản dừng lại truy hỏi, hỏi đến vẻ mặt mơ hồ, Nhện Núi nói:

-Ta cái này… không phải muốn mọi người cùng nhau động tay bắt lấy con thỏ, sau đó lập công chuộc tội, có thể miễn đi tội chết sao?

Hai mắt Phi Đản khẽ đảo nói:

-Có phải là ngươi ngốc không? Trên bờ vai của cái con thỏ kia vác một nữ nhân, ngươi không thấy rõ sao? Người kia có thể đuổi sao?

Đám người sững sờ, lúc vừa nhìn thấy con thỏ, tròng mắt của mọi người đều đỏ, bọn hắn còn có tâm tình nhìn sinh vật khác ngoài con thỏ sao! Bây giờ nhớ lại, kết quả khổ sở phát hiện, trong đầu ngoại trừ con thỏ, cái gì cũng đều không có.

Nhìn ba đôi mắt mờ mịt, Phi Đản phất tay nói:

-Các ngươi chỉ cần chạy bằng chân, cũng có thể đuổi kịp cái con thỏ kia. Các ngươi muốn đuổi cứ việc đuổi là được rồi. Có điều ta khuyên các ngươi một câu, đi đạo trường, chúng ta chưa chắc đã chết. Không cần phải nói, toàn bộ yêu tộc Thiên Đình chúng ta, chỉ có ta luyện đan dược được, không có ta, kế hoạch phía sau xử lý thế nào? Cả các ngươi nữa, sống tới yêu tướng số lượng cũng là không nhiều. Bây giờ chính là lúc dùng người, quốc sư cho dù hung ác, cũng sẽ không ở thời điểm này tự cắt đứt cánh tay của mình.

-Ý gì? - Đầu có Nhện Núi có chút quá tải hỏi.

-Kim Thiền đánh cho hắn một bạt tai nói:

-Cái này còn nghe không hiểu sao? Nói đúng là, quốc sư có thể là đang hù dọa chúng ta!

Nhện Núi nói:

-Ngươi cũng đã nói, đó là có thể. Có thể, chính là đại biểu cho biến số, có biến số, liền có thể đem chúng ta chặt răng rắc.

Kim Thiền trầm mặc…

Phi Đản thì trực tiếp cho Nhện Núi một ánh mắt ngươi là kẻ ngốc, sau đó giải thích nói:

-Đi đạo trường, là có thể sẽ chết. Đuổi theo con thỏ, ta cam đoan, yến hội tối nay quốc sư sẽ mời con thỏ ăn Nhện Núi chiên dầu, Cửu Đầu Điêu kho tàu, Kim Thiền hấp!

Ba người sững sờ, hỏi:

-Vì sao?

Phi Đản nói:

-Các ngươi có thể đi đuổi con thỏ, nhưng mà đừng bắt hắn, chính là xem người trên lưng hắn.

Mấy người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng tập thể lắc đầu, xoay người rời đi. Tìm tới mấy yêu tinh áp giải bọn họ, từng người đều thành thật còng tay mình lên, đi theo.

-Tại sao không đi nhìn xem? - Phi Đản hỏi.

Mấy người trăm miệng một lời nói:

-Ngươi nói khủng bố như vậy, chúng ta còn đi sao? Đi nói cho nàng, chúng ta không chú ý tới nàng à? Đây không phải là đánh mặt người ta sao? Muốn chết à?

Phi Đản:

-...

Tần Thọ chạy một hồi, phát hiện mấy tên kia vậy mà không đuổi mình nữa, thế là nhanh chóng dừng lại quay đầu nhìn xem, thầm nói:

-Chuyện gì vậy?

-Nhìn thấy bản đại gia, sợ chứ sao? - Cục gạch kiêu ngạo nói.

Tần Thọ không nói hai lời liền nhét hắn vào Hắc Ma Thần Hạp, về phần lời hắn nói, Tần Thọ tin hắn mới là có quỷ đó!

Đúng lúc này, một lão nhân đi một đôi giày vải, mặc một thân áo vải đi tới trước mặt Tần Thọ, cười ha ha, muốn mở miệng nói.

Tần Thọ không nhịn được nói:

-Không có tiền lẻ, tìm người khác đi.

Nói xong, Tần Thọ khiêng Phương Nhã xoay người rời đi.

Phương Nhã và lão nhân rõ ràng là sững sờ, sau đó hai người nhìn nhau, hung quang trong mắt lão nhân trong nháy mắt bị hung quang sâu trong ánh mắt của Phương Nhã ép vỡ nát. Lão nhân cười khổ một tiếng, thầm nói:

-Ta thành ăn mày rồi?

Tần Thọ buông Phương Nhã ra, vỗ bộ ngực mình nói:

-May mà ta chạy nhanh… Tỷ tỷ, tỷ xem, đánh bài tìm ai cũng được. Nơi này quá nguy hiểm, chúng ta vẫn là nên về nhà đi.

Phương Nhã cười nói:

-Yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa đâu.

-Hai vị, quấy rầy một chút. - Lão nhân lại tới.

Tần Thọ vung tay lên:

-Đã nói cho ngươi rồi, không có tiền lẻ.

Vẻ mặt lão nhân lúng túng nói:

-Cái kia…

Tần Thọ vỗ đùi nói:

Bạn cần đăng nhập để bình luận