Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 636: Gọi ca (2)



Chương 636: Gọi ca (2)





Lúc này Minh Hà giáo chủ mới khẽ gật đầu, thể hiện không ngại Tần Thọ nói như thế.

Nếu đổi là người khác, Tần Thọ nói như thế, đoán chừng là sẽ không có ai phản ứng lại hắn. Nhưng mà Minh Hà giáo chủ lại khác, hắn biết rõ Tần Thọ nói câu này là có ý gì, vốn dĩ trên mặt còn có chút khó chịu giờ đã mang nụ cười xán lạn, trực tiếp đem Tần Thọ đặt ở trên vai mình nói:

-Con thỏ, đây chính là ngươi nói đó.

Tần Thọ nói:

-Đương nhiên là ta nói! Thiếu ngươi là rõ, ngày sau tất còn!

Minh Hà giáo chủ gật đầu, quay đầu về phía Hàn Nguyệt nói:

-Tiểu nha đầu, lệnh bài này ngươi có nhận hay không?

Lúc này Hàn Nguyệt mới từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, vội vàng cung kính quỳ xuống đất vái, sau đó mới nâng hai tay lên thu lệnh bài vào nói:

-Đa tạ giáo chủ ban thưởng.

Tần Thọ phất phất tay nói:

-Được rồi, không cần khách sáo đâu? Đều là người trong nhà, về sau gọi là lão đầu… uhm, gọi… gọi lão ca!

Minh Hà giáo chủ nghe xong, lập tức ngạc nhiên.

Vẻ mặt Hàn Nguyệt mơ hồ, nhìn Minh Hà giáo chủ không biết nên nói như thế nào.

Minh Hà giáo chủ sau đó dở khóc dở cười nói:

-Con thỏ, nàng gọi ta là lão ca, vậy ngươi gọi ta là cái gì?

Tần Thọ đương nhiên nói:

-Cũng gọi lão ca? Nếu không thì sao? Tiếp tục gọi lão đầu?

Minh Hà giáo chủ vội vàng nói:

-Vẫn nên gọi là lão ca đi.

Tần Thọ cười ha ha nói:

-Quả nhiên, là người ai cũng muốn trẻ. Chúng ta gọi ngươi một tiếng ca, tuổi của ngươi cũng chỉ cách chúng ta một đoạn, ngươi đây coi như là cùng lứa tuổi với ta rồi.

Minh Hà giáo chủ cười mà giống như không cười nhìn thoáng qua Tần Thọ nói:

-Chưa hẳn…

- Hả?

Tần Thọ không có nghe rõ, hỏi lại.

Minh Hà giáo chủ lắc đầu nói:

-Không có gì, vậy… muội muội, ca ca mang các ngươi đi dạo một vòng U Vực này.

Hàn Nguyệt cung kính làm lễ, đi theo phía sau hai người, chỉ có điều ánh mắt nhìn Tần Thọ càng ngày càng cổ quái. Đầu của nàng thật không nghĩ ra đến cùng là con thỏ này cùng Minh Hà giáo chủ có quan hệ như thế nào.

Hàn Nguyệt có thể khẳng định, trước đó Tần Thọ chưa từng tới Minh Hà, cũng chưa từng gặp Minh Hà giáo chủ.

Nếu không cũng không cần nhờ nàng đi nghe ngóng nhiều việc liên quan tới Tu La như vậy.

Còn về phần tán gái? Nàng càng không tin, nàng xấu như vậy, ai sẽ tốn thời gian trên người nàng chứ?

Càng nghĩ, Hàn Nguyệt càng không hiểu được, chẳng qua là cảm thấy Tần Thọ này càng ngày càng thần bí… Có điều khi Tần Thọ quay đầu về phía nàng nhếch nhếch miệng nói:

-Muội muội, nhanh lên!

Nhìn nụ cười của đối phương chân thành mà xán lạn, Hàn Nguyệt hé miệng cười một tiếng, trong đầu cái gì cũng không nghĩ nữa, đi theo.

Nhưng mà có người lại càng thêm mê mang!

Người kia chính là Lam Sa!

Thực lực của con thỏ kia, hắn nhìn thấy rất rõ ràng, rõ ràng chỉ là một con thỏ Luyện Thần Phản Hư, làm sao lại có thể có quan hệ với lão tổ được cơ chứ?

Không nghĩ ra, nghĩ như thế nào cũng nghĩ không thông!

Thế là Lam Sa đành tiếp tục dập đầu… Đồng thời hắn cũng hiểu rõ, sau ngày hôm nay, bên trong U Vực sẽ không có ai dám động thủ với con thỏ này! Còn về phần nữ nhân kia…

Lam Sa ngẫm lại tình cảnh ngày sau Hàn Nguyệt khiêu chiến, đột nhiên một cái não lớn thành hai cái, nên thắng hay là thua đây? Dù sao cũng không thể làm người ta bị thương… đau đầu…

Cả một đường đi theo Minh Hà lão tổ, vốn dĩ phế tích trong mắt Tần Thọ có rất nhiều góc nhìn không có người, giờ lại nhao nhao xuất hiện từng người sống sờ sờ, Tần Thọ nhìn đến kinh ngạc không thôi mà hỏi:

-Tổ tiên của A Tu La các ngươi là do chuột biến hóa thành à? Ta nghe nói người là do con khỉ biến thành.

Hàn Nguyệt trực tiếp cho Tần Thọ một cái liếc mắt nói:

-Chúng ta hiếu chiến, nhưng chúng ta không ngốc, nếu như lấy giết người làm mục đích, đương nhiên đánh lén là thuận tiện nhất. Ẩn nấp chi đạo, mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ tu luyện một chút, coi như là không có lừa người, cũng phải phòng người khác đánh lén mình.

Tần Thọ gật đầu, tỏ ra đã hiểu.

Bỗng nhiên Minh Hà giáo chủ cười nói:

-Ai nói với các ngươi người là do con khỉ biến thành vậy?

Tần Thọ nói:

-Có một con hàng gọi là Đác win, có điều cũng không quá quan trọng, hắn đã chết rất nhiều năm rồi.

Minh Hà giáo chủ gật đầu nói:

-Vậy thì không để ý tới hắn, cái khác thì không biết, nhưng tồn tại của nhân loại ta biết rất rõ. Lúc trước may mắn được quan sát quá trình Nữ Oa nương nương tạo ra con người, cho nên, ngươi nói con người là do con khỉ biến thành là lời nói vô căn cứ. Nếu có, vậy thì hơn phân nửa quá trình ngươi nhìn thấy là con khỉ thành tinh hóa thành người.

Tần Thọ đi theo gật đầu, có điều trong lòng lại rất rõ ràng, hắn cũng đã trở về cái nơi Trái Đất rách nát kia, nơi đó căn bản không thích hợp tu hành, thì ở đâu ra con khỉ hóa hình? Phàm là có một con yêu quái có chút mạnh đi qua, tuyệt đối sẽ nhất thống Trái Đất…

Tần Thọ tò mò hỏi:

-Ngươi nhìn thấy Nữ Oa nương nương tạo ra con người?

Minh Hà giáo chủ mang theo một chút một chút mê hoặc nhìn về phía cuối cùng của bầu trời, cảm thán nói:

-Nhìn thấy, cái kia đích thật là đại phép thuật, lấy thiên địa chi đạo dung nhập bùn đất yếu nhất trong thế gian tạo thành một tộc trong nhân loại có tiềm lực mạnh nhất, phương pháp như thế, quả nhiên là quỷ thần khó lường.

Tần Thọ gãi gãi đầu nói:

-Tạo ra con người khó như vậy sao?

Minh Hà liếc mắt nhìn Tần Thọ nói:

-Tạo ra con người không khó, không phải ngươi cũng biết sao?

Nói xong Minh Hà giáo chủ lại nhìn Hàn Nguyệt một chút.

Tần Thọ lập tức cảm thấy ớn lạnh, lúc này mới nhớ tới, lão nhân này có vẻ như không chỉ là đại ma đầu giết người như ngóe, mà còn là một đại sắc lang, vội ho một tiếng nói tránh đi:

-Nói chính sự.

Minh Hà giáo chủ nói:

-Khó, cực kỳ khó! Lúc đầu ta quan sát toàn bộ quá trình Nữ Oa nương nương tạo thành con người, sau khi trở về liền chiếu theo cách Nữ Oa nương nương tạo ra con người, sáng tạo ra A Tu La nhất tộc. Kết quả ngươi cũng thấy đấy…

Nói xong, vẻ mặt Minh Hà giáo chủ đầy bất đắc dĩ.

Tần Thọ nói:

-Hoàn toàn chính xác là rất xấu, lần sau lúc ngươi nặn người, trước tiên có thể đi học một chút mỹ thuật.

Minh Hà giáo chủ trợn mắt nhìn Tần Thọ nói:

-Sinh mệnh sẽ là bản thân biến hóa mỹ hình, ta bất đắc dĩ không phải là bởi vì bọn họ xấu. Mà là bởi vì bọn họ nhìn thì là tiên thiên cường đại, ý chí kiên định, nhưng mà trên thực tế lại là tiềm lực có hạn. Nhiều năm như vậy rồi, vô số Tu La, bất quá cũng chỉ bồi dưỡng được bốn Ma Vương, bốn Ma Tướng mà thôi. Bọn hắn sinh ra cường đại hơn so với phàm nhân, nhưng mà tiềm lực… Ài…



Bạn cần đăng nhập để bình luận