Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 664: Khách quý



Chương 664: Khách quý





Nói xong, hắn chớp chớp mắt với Địa Tàng Vương Bồ Tát.

Địa Tàng Vương Bồ Tát cười khổ nói:

-Ngươi đường đường là một Phong Đô đại đế, sao cũng mặt dày vô sỉ như vậy, Địa Phủ vô vọng rồi!...

-Ta sống bao nhiêu năm tháng rồi, đã trải qua hai giới Thiên Đình, nên gặp không nên gặp dũng đều gặp qua rồi. Tổng kết lại ta phát hiện, không biết xấu hổ vĩnh viễn sống được lâu hơn so với sĩ diện… Cho nên, ai muốn thì muốn, ta thì không cần.

Nói xong, Phong Đô đại đế đi tới trước bàn cờ, cúi đầu nhìn thoáng qua, líu lưỡi nói:

-Tên đánh quân cờ màu đen, chắc không phải là một kẻ ngu đó chứ?

Minh Hà giáo chủ nghe xong, sờ lên chuôi kiếm theo bản năng rồi nói:

-Ngươi nói cái gì?

Phong Đô đại đế nói:

-Khụ khụ, thiên tài, thật sự là thiên tài.

Địa Tàng Vương Bồ Tát nhìn thấy, khẽ lắc đầu, thấp giọng nói một câu:

-A Di Đà Phật, Địa Ngục chúng sinh không cần mặt mũi, sao ta có thể bình yên rời đi? Thôi, ở lại đi vậy.

Nghe nói như thế, Minh Hà giáo chủ lập tức phá lên cười, hắng cuống họng nói:

-Kiền Đạt Bà, Bồ Tát nhà ngươi nói, để ngươi mang con thỏ về Phật Sơn! Xéo đi nhanh lên, nếu phật chết ở đây thì rất khó coi đó!

Phong Đô đại đế đi theo cười vui vẻ, bởi vì hắn hiểu rất rõ, nếu như ra khỏi Minh Hà, nơi có thể đi cũng chỉ có Địa Phủ. Huyết Đô vừa bị xét nát, hắn cũng không muốn Phong Đô Thành hắn vất vả kinh doanh lên cũng giẫm lên vết xe đổ này…

Địa Tàng Vương Bồ Tát nhìn hai kẻ không biết xấu hổ trước mắt này, chỉ ra ngoài sơn động thản nhiên nói:

-Cút!

Phong Đô Đại Đế và Minh Hà giáo chủ nhìn nhau, cười một tiếng, nói:

-Tìm nơi uống rượu chứ?

-Đi đâu?

-Gần đây Phong Đô Thành mở một quán rượu, mùi vị không tệ, ta dẫn ngươi đi nếm thử.

-Không say không về!

-Đi!

Sau đó hai lão hỗn đản cứ thế dắt nhau đi…

Địa Tàng Vương Bồ Tát nhìn thấy, sau khi thở dài một tiếng, day day mi tâm thầm nói:

-Cái con thỏ này… phiền phức đó.

-Bồ Tát, rốt cuộc con thỏ kia có lai lịch ra sao? Tại sao hình như mọi người đều không quá thích hắn?

Đế Thính thấy người đi rồi, đi lên hỏi.

Địa Tàng Vương Bồ Tát lắc lắc đầu nói:

-Không thể nói… Không thể nói. Tóm lại, cái con thỏ này là một củ khoai nóng bỏng tay, rơi vào ai, thì người đó đều sẽ phiền muộn.

Đế Thính không hiểu hỏi:

-Lúc ta gặp hắn ở Địa Phủ, cũng chính là ở bên Vọng Hương Đài loạn chen ngang mà thôi. Có điều về sau hắn đã bắt đầu chủ động xếp hàng, cũng coi như là người biết sai có thể thay đổi. Ở Minh Hà, cũng chính là lúc lừa gạt công pháp, cái này… dường như cũng không được tính là phỏng tay chứ?

Địa Tàng Vương Bồ Tát mang theo Đế Thính ra ngoài động phủ, nhìn về phương xa nói:

-Nếu như thật chỉ là như thế, mọi người cũng sẽ không ghét bỏ hắn. Trên người hắn có đại nhân quả, đó là nhân quả thông thiên, một khi bạo phát ra, không ai nguyện ý gánh chịu… Hoặc nói là, dưới gầm trời này, sợ là không ai gánh chịu được. Không có ai biết cái nhân quả kia khi nào bạo phát, cho nên hắn ở đâu, tất cả mọi người đều lo lắng đề phòng. Lúc trước có người đem hắn ném tới bên trên Thái Âm Tinh hoang vu, cũng là bởi vì nguyên nhân này.

Đế Thính nói:

-Vậy thì tại sao không nhốt hắn ở nơi hoang vu đó cả đời?

Địa Tàng Vương Bồ Tát lắc đầu nói:

-Năm đó nhốt hắn, đó là cơ duyên xảo hợp, nếu như thật sự động thủ đi nhốt hắn…

Nói đến đây, Địa Tàng Vương Bồ Tát bỗng nhiên giật cả mình, dường như nghĩ đến điều gì, lại dường như là nghe được cái gì, sau đó lắc đầu nói:

-Hắn đã chạy ra, thì sẽ không còn có ai làm cái gì đối với hắn. Đi thôi, đi xem cái con thỏ kia một chút!

-Vâng, Bồ Tát.

Đế Thính gật đầu, đi theo Địa Tàng Vương Bồ Tát xuống núi.

Cùng lúc đó, Tầm Hương cực kỳ không cam lòng mang theo con thỏ về tới Phật Sơn, chỉ có điều…

- Tầm Hương, ngươi đây là bắt thỏ, hay là bị thỏ bắt vậy?

Dạ Xoa kinh ngạc nhìn con thỏ mập ú đeo treo trên đùi Tầm Hương, sau đó dùng ngón tay chọc chọc vào mông của con thỏ mập, thầm nói:

-Thật béo…

Tần Thọ trừng mắt lừ hắn một cái nói:

-Cái thứ đồ chơi mặt xanh nanh vàng nhà ngươi, đừng động vào ta!

Dạ Xoa cười nói:

-Cái con thỏ nhỏ nhà ngươi, sắp chết đến nơi rồi còn lớn lối như thế, lát nữa ta thật muốn xem xem ngươi phách lối như thế nào.

Tần Thọ nghe xong, nhếch miệng cười với Dạ Xoa:

-Nếu như ta không chết được thì sao?

Dạ Xoa cười như điên nói:

-Ngươi cho rằng đây là nơi nào? Đây là Phật Sơn, chúng ta nói là tính. Ta muốn giết ngươi, ngươi cảm thấy ngươi còn có thể sống không?

Tần Thọ nhếch miệng nói:

-Nói nhảm nhiều quá, ta hỏi là, nếu như ta không chết được thì sao?

Dọa Xoa cười nhạo nói:

-Nếu như ngươi không chết được, tên của ta viết ngược lại!

Tần Thọ dựng thẳng một ngón tay cái lên với Dạ Xoa nói:

-Giỏi, xưng hô thế nào?

Dạ Xoa nói:

-Ta, một trong Bát Bộ Thiên Long, Dạ Xoa Vương!

Tần Thọ ngửa đầu nhìn Tầm Hương nói:

-Chúc mừng, về sau Bát Bộ Thiên Long các ngươi nhiều thêm một Xoa Dạ Vương.

Tầm Hương đã sớm biết con thỏ không chết được, có điều nàng lại căn bản không có ý nhắc nhở Dạ Xoa. Tần Thọ cũng không biết được trong đầu nữ nhân này đang suy nghĩ cái gì, có điều, dù sao người xui xẻo cũng không phải hắn, nên hắn lười đi quan tâm cái này.

Dạ Xoa nghe Tần Thọ nói như thế, trong lòng khó chịu, nói:

-Tầm Hương, chuyện mất trí nhớ trước đó đã điều tra xong chưa? Nếu đã điều tra xong rồi, vậy thì bây giờ ta sẽ làm thịt cái con thỏ này!

Tầm Hương nói:

-Không có tra rõ được, lát nữa ngươi đến tra đi.

Nói xong Tầm Hương nhìn về phía con thỏ nói:

-Đến Phật Sơn rồi, có phải là ngươi nên buông tay rồi hay không?

Tần Thọ quả quyết lắc đầu:

-Không buông tay đâu.

Tầm Hương cả giận nói:

-Đã nói là đến Phật Sơn là buông tay, sao ngươi lại có thể chơi xấu như vậy chứ?

Tần Thọ nói với vẻ đương nhiên:

-Ngươi nhìn những thứ kia đi, dáng dấp từng người từng người đều là hình thù kỳ quái, nhìn lâu cũng dễ bị mù. Như bây giờ tốt bao nhiêu, có mỹ nhân ngực phẳng có thể ngắm, còn có đùi có thể ôm. Ta cho ngươi biết, mặc dù ngực ngươi phẳng, nhưng mà chân này ôm rất dễ chịu, chân này ta có thể ôm chơi được cả một năm.

Tròng mắt Tầm Hương đỏ ngầu, cắn răng nghiến lợi nói:

-Con thỏ, ngươi đừng quá đáng!

Dạ Xoa cũng bị lời nói của Tần Thọ chọc giận, tiến lên một bước, vồ một cái về phía Tần Thọ, đồng thời cả giận nói:

-Cái con thỏ nhà ngươi, đến bây giờ còn không biết sống chết như thế, xem ta dạy dỗ ngươi thế nào!

Ngay lúc Dạ Xoa đưa tay ra, trong nháy mắt, chỉ nghe một tiến hét lớn vang lên:

-Dừng tay!

Bạn cần đăng nhập để bình luận