Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 610: Ăn thịt với tiểu tỷ tỷ


Chương 610: Ăn thịt với tiểu tỷ tỷ





-Ta tìm rất nhiều người hỏi thăm, nhưng không có bất kỳ tin tức nào hữu dụng.

Tần Thọ nói:

-Ngươi có thể hỏi có chỗ nào gần nhất có đánh nhau, là loại đánh đặc biệt hung ác.

Hàn Nguyệt cười nhạo nói:

-Ở Minh Hà, mỗi một lần ngươi hô hấp đều có vài trăm người đang đánh nhau, thậm chí nhiều hơn. Mỗi một lần ngươi nháy mắt, cũng không biết là chết bao nhiêu người…

Tần Thọ yên lặng… nói thầm: “Các ngươi cũng đủ loạn đó.”

Sau đó đột nhiên Tần Thọ ý thức được một vấn đề, hỏi:

-Có phải là ngươi cũng đánh nhau với những người đó không?

Hàn Nguyệt duỗi cái lưng mỏi, một bờ eo thon được hỏa diễm trong bóng đêm chiếu rọi xuống, lộ ra đặc biệt mê người, sau đó khẽ dựa lên tảng đá nói:

-Ngươi chắc là hỏi, ta đã từng đánh nhau bao giờ chưa đúng không?

Tần Thọ yên lặng, quay đầu nhìn gợn sóng kia, sóng ở Minh Hà mãnh liệt, trong lòng Tần Thọ cũng bùi ngùi không thôi.

Tần Thọ nhớ các nhà khoa học trên Trái Đất đã từng nói qua, sóng trên mặt biển là do gió lớn, thực ra không ảnh hưởng tới đáy biển, nước biển sâu, nên đáy biển rất yên tĩnh. Nhưng mà câu nói này không thích hợp với biển ở đây, mặc dù bên ngoài Minh Hà mãnh liệt, lại không có người chết. Nhưng mà phía dưới Minh Hà, sợ là đã huyết lộ thành sông… Thậm chí Tần Thọ còn hoài nghi, sở dĩ Minh Hà sôi trào mãnh liệt như thế rất có thể chính là đám Tu La kia huyên náo ở dưới đáy nước.

Đồng thời Tần Thọ cũng có chút thương tiếc nhìn Hàn Nguyệt trước mắt, hắn không có cách nào tưởng tượng, một nữ hải tử như thế làm sao để sống sót được ở hoàn cảnh tùy thời tùy chỗ đều có người muốn mạng người như thế này.

-Ây…

Tần Thọ muốn nói cái gì đó.

Kết quả Tần Thọ phát hiện, Hàn Nguyệt đã dựa vào trên cục đá ngủ thiếp đi. Nhưng mà cho dù là ngủ thiếp đi, thì lông mi dài của nàng thỉnh thoảng lại run một cái, hiển nhiên, nàng ngủ không yên ổn.

Một trận gió thổi qua, Tần THọ yên lặng lấy từ trong Hắc Ma Thần Hạp ra một cái chăn.

Sau đó nhẹ nhàng giơ chăn lên, vừa muốn buông xuống…

Đang!

Một đạo hàn quang hiện lên!

Theo gió lớn thổi qua, trong tay Tần Thọ chỉ còn lại một góc chăn.

Đồng thời Tần Thọ nhìn thấy tia sắc lạnh trong mắt Hàn Nguyệt, hắn bất đắc dĩ nói:

-Mỹ nữ, không cần phải như thế đâu? Trời rất lạnh, chỉ là muốn giúp ngươi đắp cái chăn mà thôi.

Hàn Nguyệt nhìn cái chăn trong tay Tần Thọ một chút, khuôn mặt đỏ lên, biết là lỡ tay, có điều vẫn quật cường nói:

-Ai cần ngươi đắp chăn? Dựa vào thực lực của ta, chỉ tý gió ấy, không lạnh!

Nói xong, Hàn Nguyệt nghiêng đầu đi, đưa lưng về phía Tần Thọ.

Tần Thọ nhìn con vịt đến chết rồi còn mạnh miệng này, khẽ lắc đầu, vỗ vỗ chăn, chăn bị vỡ biến thành các nguyên tố, các nguyên tố kết hợp lại thành một cái chăn lông nhung, sau đó Tần Thọ nhẹ nhàng phủ lên người Hàn Nguyệt.

Thân thể Hàn Nguyệt dường như vô thức run một cái, có điều cũng không cự tuyệt, nhưng cũng không quay đầu lại, càng không nói chuyện.

Tần Thọ biết nàng không ngủ, gãi gãi đầu, hỏi:

-Bình thường ngươi đi ngủ đều không đến nơi đến chốn như thế sao?

Hàn Nguyệt nói:

-Yên tâm ngủ đều chết hết.

Tần Thọ không còn gì để nói…

Tần Thọ nói:

-Trị an của các ngươi không tốt như thế sao?

Hàn Nguyệt hỏi lại:

-Trị an là cái gì?

Tần Thọ không còn gì để nói, hắn thật không biết nên giải thích thế nào, nghĩ nửa ngày mới nói:

-Cái trị an này, chính là… ừm… cái cảm giác mà mỗi người đều xem nhau như là Minh Hà lão tổ mà đối đãi.

Hàn Nguyệt ha ha cười lạnh hai tiếng nói:

-Không phải là mọi người đều làm như thế sao? Không giết Minh Hà lão tổ, thì làm gì có ai có thể lên làm lão tổ mới?

Tần Thọ triệt để mơ hồ, hắn phát hiện thế giới quan của bản thân hoàn toàn không cách nào tưởng tượng được thời gian mà nhóm Tu La này đã trải qua là dạng gì! Hơn nữa, lời này cũng không có cách nào nói chuyện được tiếp nữa.

Tần Thọ vỗ vỗ Hàn Nguyệt nói:

-Được rồi, trước đó ngươi cũng mệt rồi, nằm xuống nghỉ ngơi thật tốt đi.

Hàn Nguyệt ừ một tiếng, rồi không có động tĩnh gì nữa, một lát sau, khí tức dần dần nhẹ nhàng, hiển nhiên là đã ngủ rồi.

Tần Thọ ngồi im ở bên cạnh đống lửa, nhìn Hàn Nguyệt bởi vì nằm nghiêng mà đường cong bóng lưng lộ ra càng thêm xinh đẹp, lúc này không có phản ứng sinh lý trước đó, mà nhiều hơn mấy phần thương tiếc.

Thời gian ở chung ngắn ngủi, nhưng Tần Thọ nhìn ra được, Hàn Nguyệt là một nữ nhân dám yêu dám hận, vẻ ngoài của nàng cường hãn nhưng bên trong lại là một trái tim chồng chất vết thương.

Nàng sẽ vì Tần Thọ nói một câu nàng xấu mà có thể động tay giết hắn, những cũng bởi vì một câu tán dương của Tần Thọ mà lôi kéo hắn nói chuyện với nàng rất lâu. Cái này không phải bởi vì nàng đơn thuần đáng yêu hoặc là ngốc, mà là bởi vì loại tán dương này trong Minh Hà quá hiếm có. Không có nữ nhân nào không thích người khác nói mình xinh đẹp, huống chi là một người có dáng dấp rất xinh đẹp, nhưng lại từ nhỏ đã bị mọi người ghét bỏ, mắng là xấu, lúc nào cũng có thể bị người khác giết chết.

Chỉ là Tần Thọ không nghĩ ra chính là, hai người mới quen biết một lúc như thế, Hàn Nguyệt vì cái gì mà khổ cực giúp hắn như vậy?

Là vì mị lực của Tần Thọ hả?

Lời này nói ra, đến chính bản thân Tần Thọ cũng không tin, một cái con thỏ như hắn, lấy đâu ra mị lực!

Tần Thọ không nghĩ ra cũng không nghĩ nữa, ngồi ở trên đỉnh núi nhìn Minh Hà sôi sục, tự lẩm bẩm: “Bình Đầu Ca à Bình Đầu Ca, ngươi đừng chết đó… Vậy thì quá không thú vị rồi.”

Địa Ngục vẫn luôn là màu đen, ở đây không có mặt trời, không có trăng sáng, cũng không có ánh đèn đen trắng xen kẽ bên trong Địa Phủ.

Tần Thọ áng chừng thời gian, chỉ có thể dựa vào đồng hồ sinh học… Lúc này Tần Thọ thật sự hi vọng trong tay mình có thể có một cái đồng hồ đeo tay, đáng tiếc hắn hoàn toàn không hiểu cấu tạo, cũng như cách chế ra nó.

Một canh giờ sau, Hàn Nguyệt tỉnh, xốc lại chăn lông nhung, ngáp một cái nói:

-Ăn cơm!

Nói xong, Hàn Nguyệt móc từ túi quần nhỏ ra một thứ không biết là cái gì, Tần Thọ nhìn đồ vật đen sì kia, vô thức hỏi:

-Kia là cái gì?

Hàn Nguyệt nói với vẻ đương nhiên:

-Ăn! Thịt!

Tần Thọ nói:

-Thịt gì?

Hàn Nguyệt nói:

-Không biết, ta cũng là đoạt của người khác. Ngươi ăn không?

Tần Thọ gật đầu, nói:

-Cho ta một ít, ta nếm thử.

Hàn Nguyệt xé một miếng nhỏ cho Tần Thọ, nói là một miếng nhỏ, thực ra thì là nửa lớn nửa nhỏ, có thể thấy được Hàn Nguyệt cũng không keo kiệt với Tần Thọ.

Tần Thọ ngửi ngửi thấy một cỗ mùi thơm truyền đến, đầu lưỡi liếm liếm, hắn đột nhiên đứng dậy, nhanh chân liền chạy, trốn ở sau một tảng đá lớn đằng xa nôn! Thịt này rất đắng, còn có mùi máu tanh quyện với mùi đất, đơn giản chính là cực hình với người quen ăn ngon như Tần Thọ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận