Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 578: Về uống lại đi




Chương 578: Về uống lại đi





Tần Thọ chẳng hiểu ra sao nhìn bà lão tặng canh trước mắt dữ tợn nhưng lại vô cùng hào phóng rộng rãi này, lắc đầu nói:

-Tuy rằng tính tình có chút méo mó, nhưng nội tâm bên trong vẫn là một người tốt thích làm việc thiện, tốt hơn sư phụ kia của ta...

Tần Thọ lẩm bẩm, ngày ăn bữa cơm đầu tiên của Trù Thần chợt hiện lên trong đầu.

Ngày đó, hắn không ăn gì, đã nợ Trù Thần rất nhiều tiền, cuối cùng còn bị giữ lại làm công để trả nợ. Nhìn bà lão thích làm việc thiện này một chút nữa, Tần Thọ lắc đầu, thỏa mãn ôm một thùng lớn canh cay đi qua một bên để uống.

Mạnh Bà nhìn như không quan tâm con thỏ này, trên thực tế, toàn bộ tinh thần của bà đều dồn lên người con thỏ, hơn nữa, sau khi con thỏ này uống ngày càng nhiều canh Mạnh Bà, ánh mắt vẫn luôn nhìn theo Tần Thọ đã có sự thay đổi phức tạp. Lúc mới đầu là nụ cười lạnh không có ý tốt, sau đó là ngạc nhiên, tiếp theo là giật mình, cuối cùng khi thấy con thỏ kia vui vẻ ôm thùng lớn uống, trên khóe miệng của bà lại có một nụ cười, nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh lại.

Tần Thọ không biết Mạnh Bà đang nghĩ gì, nhưng vô cùng thoải mái dựa vào lan can, nhấp một ngụm canh cay, nhìn những hồn ma cuồn cuộn trong sông. Ngay lúc đó, hình như hắn thấy bóng gì đó trong sông, hình như là bóng của cây cầu dưới chân hắn. Vì vậy hắn bắt đầu nhìn kỹ, nhưng không biết sao nước sông cuồn cuộn như bùn nhão, bóng kia gần như không thể thấy, nhìn một lúc lâu cũng không nhìn rõ được cái bóng kia là gì.

Cùng lúc đó, Mạnh Bà lại múc một bát canh Mạnh Bà đưa cho linh hồn mới tới, linh hồn đó sau khi thấy Mạnh Bà, hỏi:

-Đây là gì?

Mạnh Bà thản nhiên nói:

-Uống đi.

Linh hồn kia ừ một tiếng, ngửa đầu uống, trong nháy mắt đó, nước mắt rơi xuống từ khóe mắt của linh hồn đó, sau đó linh hồn với vẻ mặt đau khổ bình tĩnh trở lại, rồi nhìn Mạnh Bà với khuôn mặt mờ mịt, hỏi:

-Ta đang ở đâu?

Mạnh Bà chỉ sau lưng nói:

-Qua đó đi, đi qua đó sẽ biết thôi.

Linh hồn kia ừ một tiếng, đi về phía trước với vẻ mặt mờ mịt, vừa đi vừa liếc mắt nhìn con thỏ đang vui vẻ đứng một bên uống, chân mày hắn nhíu lại, dường như đang nghĩ xem vì sao con thỏ này không đi về trước.

Cây cầu này rất dài, nhìn thoáng qua không thấy được đầu. Sau khi qua cầu một trăm mét thì bị nuốt chửng bởi bóng tối. Không ai biết nối tiếp sau cầu là cái gì, cũng không ai biết rốt cuộc dưới sông là thế giới thế nào.

Sau khi hồn ma rời đi, Mạnh Bà dừng lại, mặc cho hồn ma trước mặt thúc giục thế nào, bà vẫn bất động.

Nhìn chằm chằm khoảng nửa nén hương sau, Mạnh Bà thở dài, liếc nhìn Tần Thọ, trong mắt hiện lên vẻ thương cảm.

Sau đó, Mạnh Bà tiếp tục phát canh Mạnh Bà, và những con ma đó tiếp tục uống...

Lúc này, Tần Thọ vỗ đùi kêu lên:

-Thỏ gia ta cuối cùng cũng thấy rõ ràng, rồi ha ha... đây là cầu Nại Hà! Ha ha... ơ... đệt... cầu gì cơ?

Tần Thọ vỗ trán, kinh ngạc nhìn cái thùng lớn trong tay, sau đó lại nhìn đến Mạnh Bà đang mỉm cười ân cần nhìn mình phía sau, Tần Thọ hét lên một tiếng, đặt cái thùng lớn xuống, vỗ về mình như điên.

-Ta là Tần Thọ, ta là Tần Thọ, đúng vậy, ta là Tần Thọ, ta là con thỏ, ta muốn gặp Hằng Nga...

Lầm bầm, nhảy cầu điên cuồng hồi lâu...

Những con ma đang đợi uống canh Mạnh Bà trên cầu, những tên quỷ binh và cả những vệ binh bảo vệ cầu Nại Hà thấy Tần Thọ như vậy thì đưa mắt nhìn nhau, không ai biết chuyện gì đã xảy ra.

Những tên quỷ binh đồng loạt âm thầm lắc đầu.

Quỷ binh Ất:

-Này, chắc Mạnh Bà lại thay đổi công thức rồi.

Quỷ binh Giáp:

-Mạnh Bà cũng thật tình, nếu công thức cũ dễ sử dụng hơn thì dùng công thức cũ, lâu lâu lại thay đổi một lần. Mỗi lần thuốc đều hiệu quả hơn, bà ấy định làm gì đây?

Quỷ binh Bính nói:

-Ta không biết, nhưng tên này uống đến điên rồi, nếu Diêm Vương hỏi tới thì mọi người nói phải trả lời thế nào? Những con ma mà đi được đây đều là từ địa ngục đến, không có tội nghiệt lại gặp tội. Điều này... không biết nên nói như thế nào nữa.

Quỷ binh Đinh nói:

-Tất nhiên là điên rồi, chưa thấy qua ai mà uống xong canh Mạnh Bà lại chửi bản thân là cầm thú cả, đã vậy còn chửi đến nghiện cơ chứ...

Những tên quỷ binh khác đều gật đầu đồng ý.

...

Ngay khi đám Quỷ binh đang nói đến chuyện đó, đột nhiên con thỏ nhìn lên trời và cười:

-Chắc chắn rồi, ta không quên, ha ha...

Sau đó, con thỏ vỗ bụng hài lòng, rồi lấy nửa xô canh Mạnh Bà còn lại ra uống cạn!

Thấy vậy, rất nhiều quỷ binh đều nghiêng đầu nhìn về phía Mạnh Bà, lúc này trong mắt lộ ra vẻ hiểu rõ, xem ra, bà phải tăng cường tác dụng của dược hiệu rồi!

Điều khiến tất cả những tên quỷ binh ngạc nhiên là người luôn tỏ ra bình thản và đối với chuyện gì cũng chỉ có một thái độ với mọi thứ như Mạnh Bà hôm nay lại nhìn con thỏ trước mặt với nụ cười trên môi, đôi mắt như thể đang nhìn người thân của mình, thật tốt bụng và tốt bụng.

Nhiều quỷ binh, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lúc này, Tần Thọ uống canh Mạnh Bà xong lại chạy đến chỗ Mạnh Bà, cười nói:

-Đây là cầu Nại Hà?

Mạnh Bà gật đầu đáp:

-Chính xác.

Tần Thọ chỉ vào Mạnh Bà và nói:

-Vậy thì bà là Mạnh Bà?

Mạnh Bà lại gật đầu:

-Chính xác.

Tần Thọ cười to:

-Vậy đây là canh Mạnh Bà?

Mạnh Bà tiếp tục gật đầu.

Tần Thọ càng cười càng vui vẻ, hét lớn:

-Thì ra là canh Mạnh Bà có vị như canh cay của người Hồ, ha ha… thì ra là như vậy, thật là ngon.

Mạnh Bà cười và nói:

-Ngươi có thích uống thêm không?

Tần Thọ giơ ngón tay cái lên nói:

-Thích, cực kỳ thích!

Mạnh Bà nói:

-Có muốn lấy thêm một ít về uống không?

Tần Thọ hai mắt sáng lên, lật Hắc Ma Thần Hạp ra xem, cuối cùng lấy ra Tàng Long Đỉnh.

Thanh Đồng Long không còn ở trong Tàng Long Đỉnh nữa mà đã trở thành món đồ chơi và vũ khí yêu quý của Khôi Tam, Khôi Tam giữ con rồng đồng gần như ngày đêm không buông.

Về vấn đề này, Tần Thọ chỉ dặn hắn không được chạm vào hạt châu trong miệng rồng, còn lại thì cho Khôi Tam chơi đùa thoải mái.

Vì vậy, Tàng Long Đỉnh bị để không. Dựa trên nguyên tắc trống rỗng là lãng phí, Tần Thọ không coi cái đỉnh lớn này quý giá như thế nào, thay vào đó, hắn đặt nó ngay trước mặt Mạnh Bà rồi hùng hồn nói:

-Đây, đổ đầy đi!

Mạnh Bà lại sửng sốt, rồi lắc đầu nói:

-Canh hôm nay không đủ để đổ đầy. Ngày mai hãy đến.

Mặc dù nói như vậy, nhưng Mạnh Bà vẫn đổ rất nhiều canh Mạnh Bà cho Tần Thọ, sau đó khuyên nhủ:

-Đừng cho người khác uống, nếu không bọn họ sẽ quên hết mọi chuyện. Đừng trách ta không nhắc nhở.



Bạn cần đăng nhập để bình luận