Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 966: Rời đi


Chương 966: Rời đi





Hai người trở lại trên mặt trăng, Ngô Cương đi tìm cây hoa quế vương, dùng lời hắn nói đó là, đại chiến sắp đến, đến lúc đó hắn đương nhiên là phải xuất chinh.

Hắn đã cùng cây hoa quế vương diễn kịch qua vô số năm tháng, ở giữa vì phối hợp diễn kịch với Viêm Đế, Viêm Đế gieo ở trên người khắn khóa Xích Viêm, một khi hắn dùng phép thuật sẽ phát tác, khi đó chỉ có cây hoa quế vương giúp hắn chia sẻ nỗi đau… Cho nên, trước khi đi, hắn muốn ôn lại chuyện cũ với cây hoa quế vương.

Đưa tiễn Ngô Cương, Tần Thọ phát hiện, mặc dù trên mặt trăng có rất nhiều thần tiên vãng lai, nhưng mà hình như loại thần tiên chiến đấu cũng không có bao nhiêu.

Ngược lại lại gặp rất nhiều lão nhân, trẻ con, nữ tiên.

Những người này biết Tần Thọ là chủ nhân của mặt trăng, thế là nhao nhao chào hỏi Tần Thọ.

Tần Thọ cũng không có vẻ kiêu ngạo gì, đáp lễ từng người.

Về tới Nguyệt Cung, Tần Thọ chỉ thấy Hằng Nga đứng ở cửa ra vào mỉm cười chờ hắn.

-Về rồi à? - Hằng Nga hỏi.

Tần Thọ gật đầu, thở dài nói:

-Ừm, trở về rồi.

Hằng Nga nghiêng đầu nhìn Tần Thọ nói:

-Về sau… ngươi có định đi nữa không?

Tần Thọ sững sờ, sau đó giống như là gặp quỷ quay đầu nhìn một chút, sau đó lại nhìn mình một chút, cuối cùng nhìn Hằng Nga…

Hằng Nga mỉm cười bế Tần Thọ lên, nói:

-Người trong thiên hạ không hiểu rõ ngươi, nhưng mà ta hiểu rõ. Đã mệt mỏi, không muốn ra ngoài, vậy thì ở lại đây đi… Hơn nữa, ngươi nên làm cho ta một chút quần áo mới để mặc rồi.

Tần Thọ tựa ở trong ngực Hằng Nga, cảm nhận được loại ấm áp quen thuộc kia, hắn híp con mắt lại theo bản năng, buông lỏng toàn thân, khẽ cười nói:

-Ừm, không đi nữa… quần áo để ta lo. Hơn nữa, chúng ta có phải là nên lấy lại số đo không? Ai ai… đừng nhéo lỗ tai! Đau, đau!



Một tuần sau, người trong danh sách Tần Thọ đưa cho Đông Hoàng Thái Nhất lần lần lượt lượt đi lên mặt trăng.

Tần Thọ vẫn luôn biết lão gia hỏa này lai lịch bất phàm, hơn nữa thực lực còn lâu mới biểu hiện như hắn biểu hiện ra ngoài. Mà nhìn biểu hiện của hắn, dường như cũng hiểu mục đích đến trên mặt trăng, cái này càng khiến cho Tần Thọ hoài nghi thân phận của hắn.

Có điều Tần Thọ không có hứng thú đi đào sâu thân phận của đối phương, liền tùy ý hắn.

Nhóm Lý Trinh Anh, Mộc Đầu, ba huynh đệ Côn Tộc, Trùng Bát là bạn học cũ ở Văn Khúc Cung của Thư Sơn đều đến, có điều Trâu Đại Lực không tới.

Khôi Tam, Thanh Đồng Long kéo tới, lúc này Thanh Đồng Long đã hoàn toàn mất bình tĩnh, bởi vì bây giờ Khôi Tam cũng đã đạt đến Kim Tiên, hắn là Thiên Tiên thật sự là không đáng chú ý.

Cũng may Khôi Tam cũng không có làm giá, vẫn coi hắn là huynh đệ, quan hệ của hai người cực kỳ tốt.

Cổn Cổn được Hoàng Long đạo nhân đưa tới…

-A? Lúc nào các ngươi trả Cổn Cổn lại cho ta vậy? Đại nhân nhà các ngươi vẫn khỏe chứ? Không có chuyện gì thì tới tắm rửa nha! - Tần Thọ cười nói.

Hoàng Long đạo nhân cười khan một tiếng nói:

-Chúng ta tới tìm ca ca của Cổn Cổn.

Tần Thọ kinh ngạc nói:

-Ồ, lát nữa cho ta tới xem một chút được không? Nói thật, ta còn chưa thấy qua Thực Thiết Thú chân chính đây.

Cổn Cổn bất mãn kéo tai Tần Thọ, Tần Thọ vỗ cái mông của hắn nói:

-Ngươi đi qua một bên đi, ngươi chính là một tên mang hàng!

Hoàng Long đạo nhân cười ha ha nói:

-Có cơ hội, đợi chúng ta lăn lộn không nổi ở bên ngoài nữa thì sẽ đến nhờ cậy ngươi.

Tần Thọ vỗ bàn tay một cái nói:

-Quyết định như vậy đi, Xi Vưu chính là thần lực trời sinh, hắn tới, ta cho hắn làm đại tổng quản kỳ cọ tắm rửa, làm quản lý nhà tắm!

Nụ cười của Hoàng Long đạo nhân lập tức cứng lại, vội ho một tiếng nói:

-Cái kia… ta nhất định sẽ chuyển lời cho ngươi.

Đưa tiễn Hoàng Long đạo nhân, Tần Thọ kéo Cổn Cổn đi thẳng đến Phong Hoa Thành, bọn Mèo Béo, Trùng Bát đều ở đây, nhất là Lý Trinh Anh, sau khi nhìn thấy Cổn Cổn tròn tròn đáng yêu, thì trực tiếp nhào vào bế Cổn Cổn, sống chết cũng không buông tay!

Cứ như vậy, Cổn Cổn biến thành đồng bọn nhỏ của Lý Trinh Anh, ai cũng không cho sờ.

Vốn dĩ Cổn Cổn còn cự tuyệt, nói thẳng:

-Tôn nghiêm của Thực Thiết Thú không thể xâm phạm!

Nhưng khi Lý Trinh Anh lấy các loại đồ ăn ngon trong Bách Bảo Nang của nàng ra thì Cổn Cổn lập tức quên đi tất cả tôn nghiêm, mặc cho Lý Trinh Anh chà đạp…

Đám người thấy vậy, đều lắc đầu, trăm miệng một lời nói:

-Khó trách Xi Vưu đưa hắn tới, mang cái thứ này trên người chỉ có thể cản trở.

Mộc Đầu cũng được Tần Thọ nhận, nói cho đúng là cha Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế của hắn ném Mộc Đầu tới bên ngoài mặt trăng, Tần Thọ trực tiếp kéo hắn tới.

Hàn Nguyệt ở trong Minh Hà cũng tới, là Minh Hà lão tổ tự mình đưa tới.

-Ai u, lão gia hỏa, ngươi thật đúng là không chê phiền phức? - Tần Thọ cười nói.

Minh Hà lão tổ cười ha ha nói:

-Không phiền phức, không phiền phức! Nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên quang minh chính đại đi lên Thiên Đình, cảm giác này cũng không tệ.

Hàn Nguyệt nắm vuốt mặt béo của Tần Thọ nói:

-Nói chuyện với sư phụ ta, có thể tôn trọng chút được không?

Tần Thọ lập tức đổi thành:

-Không thành vấn đề, lão tiền bối, ngài đi chậm một chút, đừng vọt đến thận!

Minh Hà lão tổ nghe vậy, theo bản năng sờ lên thận của mình, trừng mắt liếc Tần Thọ nói:

-Ngươi vẫn là đừng có tôn trọng ta thì hơn.

Sau khi Minh Hà lão tổ hàn huyên với Tần Thọ một chút thì cũng cáo từ.

Có điều, trước khi đi, Minh Hà lão tổ đơn độc gọi Tần Thọ sang một bên, vẻ mặt lần đầu tiên nghiêm túc, cộng thêm hung ác nhìn chằm chằm Tần Thọ nói:

-Con thỏ, Hàn Nguyệt là đệ tử đắc ý nhất của ta, cũng là đệ tử ta thích nhất. Ta giao nàng cho ngươi, nếu có cái gì không hay xảy ra, hừ hừ…

Tần Thọ trực tiếp đá cho hắn một cước nói:

-Xéo đi, xéo đi, nàng không khi dễ ta đã là không tệ rồi.

Mặt Minh Hà lão tổ lập tức căng cứng, tràn đầy cười khổ, nhìn Hàn Nguyệt ở một bên khác đã bắt đầu đè Trùng Bát xuống đất gõ đầu, hắn bất đắc dĩ nói:

-Cũng đúng… ài, vậy ta yên tâm rồi, đi đây.

Không biết vì cái gì, nhìn bóng lưng Minh Hà lão tổ, Tần Thọ bỗng nhiên có loại cảm giác quạnh quẽ, trong lòng có chút hơi lạnh.



Bạn cần đăng nhập để bình luận