Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 704: Quỳ đi



Chương 704: Quỳ đi





Lúc này, Hắc Kỳ Lân phía sau đã sắp đuổi tới, Thanh Đồng Long cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều, khống chế Tàng Long Đỉnh xoay người một cái vọt xuống dưới, đi thẳng tới ngọn núi nhỏ!

Đoán chừng Hắc Kỳ Lân cũng không ngờ được đám người con thỏ lại đột nhiên tăng tốc lao xuống, một người cũng không dừng lại, vọt thẳng xuống dưới. Chờ lúc hắn thay đổi phương hướng quay đầu lại, cái đỉnh đồng kia đã rơi vào trên đỉnh núi…

Lôi Khâu liếc qua đỉnh núi, chân mày hơi nhíu lại, thầm nói:

-Lại còn có nhà? Chẳng lẽ là con thỏ tìm người giúp đỡ?

Hắc Kỳ Lân khịt mũi, dường như là hỏi nhưng không đi qua.

Lôi Khâu hé mắt, không nói chuyện, ánh mắt rơi vào cái phòng cỏ tranh trên đỉnh núi kia, dường như đang suy tư điều gì.

Lúc này, đám người Tần Thọ đã từ bên trong chiếc đỉnh lớn nhảy ra ngoài, Tần Thọ dẫn đầu, đẩy cửa sân ra, cũng không đi vào, mà cất cao giọng hỏi:

-Lão gia tử, đã lâu không gặp, ta tới thăm ngươi đây.

Kết quả Tần Thọ gọi nửa ngày, bên trong nhà lá đến một chút động tĩnh cũng không có.

Trung Sơn đạo nhân hỏi:

-Con thỏ, lần đầu tiên ngươi đến đây là lúc nào?

Tần Thọ nói:

-Hơn ba trăm năm trước.

Trung Sơn đạo nhân nói:

-Ngươi chắc chắn lão nhân bên trong là cao nhân?

Tần Thọ nhớ lại hình ảnh lần đầu tiên nhìn thấy lão đầu ngày đó, lão đầu đem theo một cái ngọn đèn cũ, nhìn thấy bộ dáng muốn đi vào là phải chiếu chiếu của lão, xem ra không giống như là một cao nhân, mà giống một phàm nhân hơn.

Trung Sơn đạo nhân dường như hiểu ý của Tần Thọ, nói:

-Nếu là một phàm nhân thì chỉ đến tám mươi một trăm tuổi, không chừng người ở bên trong đã qua đời rồi.

Trong lòng Tần Thọ lộp bộp một cái, chẳng lẽ lão nhân mất thật rồi?

Có điều Tần Thọ liền lập tức phủ định, hắn nhớ rõ Hạo Thiên Khuyển đã nói qua, lão nhân này là một lão binh trong đại chiến tranh giành thiên hạ năm đó! Về sau tất cả người còn sống sót, chết thì chết, thăng thiên thì thăng thiên, duy chỉ có mình lão ở lại chiếu cố những binh hồn tử chiến này.

Trước kia Tần Thọ không cảm thấy binh hồn nơi này có bao nhiêu đáng sợ, hắn thấy, cho dù đáng sợ thì cũng chỉ là một đám quỷ hồn mà thôi. Hắn đã gặp không biết bao nhiêu thiên binh thiên tướng, còn có thể để ý một chút quỷ hồn này sao?

Có điều lần này đi Cửu U Địa Phủ, sau khi ở bên trong Minh Hà gặp được Tu La tộc, Tần Thọ đem mọi chuyện cần thiết liên hệ với nhau, bỗng nhiên hiểu được chút gì đó.

Những binh hồn này tuyệt đối không đơn giản!

Nếu không, dựa vào tính cách của Minh Hà giáo chủ, hắn ưa thích thu thập binh hồn luân hồi thành Tu La như vậy, thì làm sao lại bỏ mặc nhiều binh hồn cực phẩm như vậy không quản chứ?

Nếu nói là Minh Hà giáo chủ sợ Tam Hoàng Ngũ Đế, Tần Thọ không bao giờ tin.

Tam Hoàng mặc dù lợi hại, nhưng mà Minh Hà giáo chủ cũng không phải ăn chay, nếu như hắn thật sự là một phế vật, thì hắn cũng không thể ngồi xổm ở giữa bàn Minh Hà nhiều năm như vậy, Thiên Đình, Phật Môn, hai thế lực lớn như thế cũng không thể bắt hắn làm cái gì.

Cho nên, tính đi tính lại, Minh Hà giáo chủ không động vào những binh hồn trong này, chỉ có một khả năng là không động vào được! Không thể trêu vào! Không giải quyết được!

Thứ có thể khiến cho Minh Hà giáo chủ không giải quyết được, mà lão nhân này lại có thể làm được, hắn có thể là người bình thường sao?

Nghĩ đến đây, Tần Thọ chém đinh chặt sắt nói:

-Không thể nào! Lão nhân gia thọ cùng với trời đất, thể chất còn cứng rắn hơn so với ngươi, sao có thể qua đời?

Lời này vừa nói ra, liền nghe thấy tiếng ho khan truyền ra từ trong túp lều:

-Coi như là tiểu tử ngươi còn có chút lương tâm, vào đi.

Tần Thọ nghe xong, trong lòng lập tức vui mừng: "Ôi đệch, vỗ mông ngựa đúng rồi!"

Nghe được trong túp lều truyền ra động tĩnh, bọn người Trung Sơn đạo nhân, Lý Trinh Anh sững sờ, sau đó cùng nhìn về phía Tần Thọ.

Tần Thọ nói:

-Nhìn cái gì? Đi vào thôi!

Nói xong Tần Thọ đi vào đầu tiên, tiến vào trong viện, Tần Thọ lại không vào nhà, mà là yên lặng ngồi xuống bên cạnh cái bàn chờ. Hắn nhớ kỹ, lần trước lão đầu không có để bọn họ vào nhà, vì tôn trọng, lần này Tần Thọ cũng không tiến vào.

Những người khác nhìn thấy Tần Thọ quy củ như thế, bọn hắn cũng không thể làm càn, thế là đi theo ngồi ở một bên.

Lúc này Lôi Khâu ở bên trên cũng lấy lại tinh thần, nói:

-Nơi này là chỗ nào?

Hắc Kỳ Lân gầm nhẹ hai tiếng, cũng không biết nói như thế nào, vẫn chỉ là đơn thuần gào khan.

Lôi Khâu dường như thật không thể tiếp tục nói chuyện với Hắc Kỳ Lân, chỉ là lầu bầu nói:

-Hình như là Trục Lộc Nguyên… Trục Lộc… chẳng lẽ nơi này có những người còn những người mà Xi Vưu hoặc là Viêm Hoàng năm đó bỏ lại? Không đúng… năm đó không phải là đều đã chết hoặc là đã giải tán rồi sao?

Sau đó Lôi Khâu bật cười lớn nói:

-Má nó, ta sợ cái rắm! Mặc dù Địa Tiên Giới này là ngọa hổ tàng long, nhưng mà những cường giả kia, có người nào là không có danh tiếng? Có người nào không phải là giáo chủ một phương? Có tên cháu trai nào sẽ ở lại đây?

Nghĩ đến đây, Lôi Khâu vỗ đầu Kỳ Lân nói:

-Đi, xuống dưới!

Hắc Kỳ Lân hô vọt một cái xuống, rơi thẳng vào giữa viện!

Lôi Khâu cười to ba tiếng nói:

-Con thỏ, xem các ngươi chạy chỗ nào, còn không quỳ xuống!

Đám người con thỏ quay đầu nhìn ra, chỉ nhìn thấy Hắc Kỳ Lân uy phong lẫm liệt giáng từ trên trời xuống, sau đó phù phù một tiếng, trực tiếp quỳ gối trước mặt mọi người.

Tất cả mọi người đưa mắt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Tần Thọ không nhịn được nói:

-Cái này… là lễ gặp mặt rất lớn đó.

Lôi Khâu nhìn thấy, nổi giận mắng:

-Cái thứ không ra gì, không có bảo ngươi quỳ xuống!

Nói xong, Lôi Khâu nhảy xuống khỏi Hắc Kỳ Lân, sau đó hắn cũng cảm giác chân mềm nhũn, phù phù liền quỳ trên mặt đất!

Tần Thọ gãi gãi đầu nói:

-Cái này… ngươi đây là xin lỗi à?

Mặt Lôi Khâu đỏ ửng, nhưng mà hắn cũng biết, vấn đề này có điểm không đúng! Bởi vì hắn khổ sở phát hiện, hắn không đứng lên nổi! Một thân pháp lực hùng hậu vậy mà hoàn toàn không dùng được một tơ hào nào… Hắn biết, sợ là lần này đã gặp được cao nhân thật!

Đúng lúc này, cửa phòng phát ra một âm thanh cũ kỹ kẽo kẹt, sau đó một vị lão nhân chậm rãi đi ra.

Tóc lão nhân trắng xóa, gầy trơ cả xương, đứng ở đó, giống như là cái cây hành khô. Trong tay lão nhân cầm một cái đèn lồng cũ kỹ, một đôi mắt mờ dường như là không nhìn thấy được, giống như là người bị bệnh đục thủy tinh thể.

Lão nhân nhoáng một cái đã đi tới trước mặt Lôi Khâu, giơ cái đèn lên chiếu chiếu, sau đó cảm thán nói:

-Người đâu?
Bạn cần đăng nhập để bình luận