Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 783: Nhân thủ một con chim



Chương 783: Nhân thủ một con chim





-Chậc chậc… đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy gà tây lại tự nhổ sạch lông mình, lau người sạch sẽ rồi tự đi vào nồi đi.

Lục trưởng lão nghe xong, tức giận đến đỏ bừng cả mặt, có điều lúc này không phải lúc nói chuyện, mặc quần áo mới là quan trọng.

Nếu không chỉ có cái mông này đứng ở không trung, thực sự là quá mất mặt.

Lục trưởng lão đang muốn rời đi, Triệu Vũ Hoàng đột nhiên nói:

-Thời gian không còn nhiều, đại chiến sắp đến, không giằng co với bọn hắn nữa. Tất cả mọi người động thủ, trừ con thỏ ra, ta muốn hắn sống…

Triệu Vũ Hoàng ở bên cạnh kiêu ngạo nói lời này, kết quả còn chưa nói xong, con thỏ ở bên kia đã đá Quỷ Xa một cước, Quỷ Xa ngầm hiểu đột nhiên vọt lên, khôi giáp trên người nổ nát vụn, hai cái cánh mở ra phía sau, chín cái đầu ngao ngao nhào tới!

Tần Thọ đã sớm cảm thụ qua sự kinh khủng của Quỷ Xa khi đột nhiên từ người biến thành chim chín đầu, lúc Quỷ Xa biến hóa dường như cũng không chỉ đơn giản là biến hóa, mà là chín cái đầu đồng thời kêu to, tiếng kêu kết hợp với khí tức của hắn sẽ biến thành một loại khí tức chấn nhiếp kinh khủng, loại kinh khủng đánh thẳng đến lòng người! Cho dù là đã sớm chuẩn bị như Tần Thọ cũng bị dọa đến toàn thân khẽ run rẩy…

Hắn biết, đây không phải là Quỷ Xa đang dọa người mà đây là một loại phép thuật!

Bọn người Triệu Vũ Hoàng không có chuẩn bị trực tiếp bị sợ đến choáng váng, đứng tại chỗ ngay cả cử động cũng không dám!

Lục trưởng lão cũng bị dọa đến thất thần…

Với công phu xuất thần như vậy, Quỷ Xa đã vọt tới trước mặt Triệu Vũ Hoàng, một phát bắt được Triệu Vũ Hoàng rồi xoay người chạy!

Chờ khi Lục trưởng lão lấy lại tinh thần thì chỉ nhìn thấy một con chim chín đầu lớn kéo một chiếc xe một bánh chạy như điên!

Càng khiến cho Lục trưởng lão xù lông đó là, cả người Triệu Vũ Hoàng bị ép trên xe, bọn người con thỏ, Nhện Núi, Kim Thiền, Phi Đản, Vô Lượng tổ sư ngồi trên người hắn, cũng không biết là những người này dùng biện pháp gì, mà có thể ép Triệu Vũ Hoàng ngao ngao kêu to mà lại không cách nào tránh thoát đứng lên được.

-Lục trưởng lão, Thánh tử bị bắt… - Một người nói.

Lục trưởng lão cả giận nói:

-Còn nhìn cái rắm à! Mau đuổi theo!

Vừa nói xong, Lục trưởng lão lập tức biến thành một con chim, dẫn đầu đuổi theo.

Dường như là đồng thời, một tiếng gầm thét vang lên:

-Buông Thánh tử ra!

Một cánh cửa ánh sáng sáng lên ở trên bầu trời, sau đó có một đạo hỏa màu hồng, đuổi theo, tốc độ rất nhanh, thực lực vượt xa Lục trưởng lão!

Lục trưởng lão nhìn thấy, hoảng sợ nói:

-Đại trưởng lão, cuối cùng thì các ngươi cũng đến rồi!

Hóa ra, cuộc họp lúc trước, tộc Phượng Hoàng bị mất trận nhãn Ly Hỏa, sau khi mất mặt, Triệu Vũ Hoàng liền hiểu rõ, đại hội lật trời lần này đã biến chất. Nếu như chỉ là đại hội, hắn đến là đủ rồi, dù sao cũng chỉ là thảo luận một ít chuyện, phân phối lợi ích mà thôi, động động mồm mép là được rồi.

Nhưng mà bây giờ đại quân Thiên Đình vây quét, thực lực của hắn thành không đáng chú ý.

Cho nên hắn đã truyền tin về Phượng Sào, yêu cầu trợ giúp.

Trước đó Phượng Sào cũng đã phái người đến đây trợ giúp, chỉ có điều khoảng cách quá xa làm trễ nải một chút thời gian, đại trưởng lão tới hơi chậm một bước.

Kết quả là một bước này, đã khiến Triệu Vũ Hoàng bây giờ bị một đám người đặt dưới mông ngồi lên khóc không ra nước mắt…

Bên trên xe cút kít, Phi Đản vốn dĩ còn đang phàn nàn:

-Thỏ gia, chúng ta căn bản không cần chạy, chỉ dựa vào những phế vật kia, cho ta một chút thời gian, trừ cái con to kia, còn lại tất cả đều có thể hạ độc chết!

Đúng lúc này, Đại trưởng lão tới.

Phi Đản lập tức ngậm miệng.

Tần Thọ nói:

-Không phải là ngươi rất mạnh sao? Lên đi? Ta ủng hộ tinh thần cho ngươi.

Phi Đản khổ sở nói:

-Được rồi, bọn hắn nhiều người. Thỏ gia, sao ngài biết bọn họ có viện quân vậy?

Tần Thọ nói với vẻ đương nhiên:

-Ta không biết.

Phi Đản ngạc nhiên:

-Vậy vì sao ngài bảo bọn ta động thủ bắt người rồi chạy? Đổi lại là ta, ở tình hình ưu thế như thế, nhất định là diệt bọn họ.

Tần Thọ nói với vẻ đương nhiên:

-Ta chính là cảm thấy, chiếm tiện nghi rồi chạy là an toàn.

Bọn người Phi Đản trong nháy mắt bó tay rồi…

-Con thỏ chết tiệt, có gan thì ngươi thả ta ra, ta với ngươi đơn đấu!

Triệu Vũ Hoàng không cam lòng kêu lên.

Tần Thọ lập tức vui vẻ:

-Vừa rồi không phải là ngươi muốn cùng nhau tiến lên như thế này sao? Bây giờ sao lại nghĩ đến đơn đấu rồi?

Mặt Triệu Vũ Hoàng đỏ lên, có điều lập tức nói:

-Rốt cuộc là ngươi có dám hay không?

Vô Lượng tổ sư nhanh chóng nhắc nhở:

-Thỏ gia, gia hỏa này chính là Kim Tiên, ngài đừng có kích động.

Tần Thọ gật đầu nói:

-Yên tâm, ta sẽ không kích động.

Nói xong, Tần Thọ liền nói với Triệu Vũ Hoàng:

-Đơn đấu đúng không? Đi, ta đồng ý với ngươi!

Vô Lượng tổ sư vừa mới buông tim xuống, lại nhấc lên trong nháy mắt, ngạc nhiên nói:

-Thỏ gia…

Tần Thọ vung tay lên, ra hiệu hắn đừng nói chuyện, sau đó cởi giày ra, rồi nở một nụ cười xán lạn cầm giày da đập xuống mặt Triệu Vũ Hoàng, máu me lập tức đầy mặt Triệu Vũ Hoàng!

Triệu Vũ Hoàng cả giận nói:

-Con thỏ, sao ngươi lại động thủ?

Tần Thọ thẳng thắn nói:

-Không phải ngươi muốn đơn đấu sao? Tới đi, cứ đơn đấu như vậy. Để ta xem xem là mặt ngươi cứng hay là giày da của ta cứng, ách, được rồi, vẫn là mặt của ngươi cứng, ta đổi cái khác…

Tần Thọ nhìn giày da trong tay, đế giày đã bị đập bể. Dù sao cũng chỉ là giày hắn dùng phép thuật tiện thể biến ra, có thể nện bị thương một Kim Tiên, cũng là đã Tần Thọ chiếm tiện nghi rồi, nếu như không hỏng, vậy thì không phải là giày bình thường mà là pháp bảo.

-Con thỏ, ngươi vô sỉ! - Triệu Vũ Hoàng kêu lên.

Tần Thọ lấy ra một viên gạch vàng, cười ha ha, bộp một cái lên mặt Triệu Vũ Hoàng!

Thực lực của Triệu Vũ Hoàng đã sớm bị Quỷ Xa thuận tay phong cấm lúc bị bắt tới, dựa vào cơ thể, làm sao có thể chịu được một cái đập của gạch vàng? Từng cái từng cái đập xuống, cái mũi tinh xảo trong nháy mắt liền bằng phẳng, máu tươi bay loạn đầy trời…

Trong nháy mắt đó, mặt Triệu Vũ Hoàng có loại cảm giác bị xe ngựa đụng, đau đến mức đầu khớp xương đều đau nhức, oa một tiếng liền kêu lên.

Chỉ có điều có người còn kêu lớn tiếng hơn hắn…

-A! Đau! Đau quá đi! A a a a… Cái này là da mặt gì vậy! Dày như vậy!

Không cần phải nói, con hàng hèn hạ như vậy, đương nhiên là viên gạch vàng trong tay Tần Thọ đang kêu.

Triệu Vũ Hoàng nghe được tiếng la này, trong lòng phải gọi là vừa phẫn nộ vừa ủy khuất, cả giận nói:

-Ngươi đánh ta, ngươi còn kêu cái rắm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận