Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 571: Một đời người đều bị mất đi rồi (2)


Chương 571: Một đời người đều bị mất đi rồi (2)





Chỉ trong chốc lát Hắc Bạch Vô Thường và Đầu Trâu Mặt Ngựa liền đi vào.

Tiểu nhị tò mò mà dán mặt ở trước cửa nghe ngóng, chỉ nghe thấy bên trong vang lên âm thanh loảng xoảng kèm theo đó là âm thanh hắn vô cùng quen thuộc kêu thảm lên...

Còn có tiếng nói của con thỏ đó:

-Thỏ gia ta nói một tiếng ăn không ngon, không được sao?

-Thỏ gia ta lại không phải chưa ăn qua món này, đây mà gọi là Túy Tước à? Đây chính là thịt chim Hoàng Vĩ Nhất Tinh được không? Mẹ kiếp, đưa lên trên trời vậy thì chính là gà địa phương! Dùng nguyên liệu giả, còn không cho ta nói à?

-Ta không bắt nạt những người làm công, nhưng mà hai người gian thương các ngươi, ai cũng đừng hòng chạy, chịu trận đi!

...

Tiểu nhị nghe đến chỗ này, lau đi mồ hôi lạnh ở trên trán, mau chóng chạy về sau nhà bếp, không lâu sau đó, một xe đầy gà địa phương đều bị đem đi.

Sau một bữa ăn uống no say, Tần Thọ xỉa răng, liếc mắt nhìn Thanh Đồng Long đang bất động, nói:

-Ta nói Đầu To... ừm, Thanh Đầu To này. Nếu như ta lấy Tức Long Châu ra, ngươi sẽ thành thành thật thật, không làm phiền không náo loạn được hay không?

Lời này vừa nói ra, Tần Thọ liền nhìn thấy sâu trong ánh mắt của Thanh Đồng Long lóe lên một tia sát ý!

Tần Thọ quyết đoán vung tay cướp lấy cái khay trong tay Khôi Tam, đem đậu phộng ở trong đó ném vào miệng, sau đó nói:

-Khôi Tam, đừng chơi nữa, vác cái tên này đi, đừng quên khẩu hiệu đấy!

Câu này vừa nói ra, một sự oán hận và than khóc sâu sắc ánh lên ở trong mắt của Thanh Đồng Long...

Một giây sau đó, trên đường lớn có một gã cao to vác lấy một cái đầu rồng lớn, chĩa hoa cúc về phía trước, một đường hét to: -Sắp tiêu chảy rồi, sắp tiêu chảy rồi! Con rồng này muốn tiêu chảy rồi!

Quả nhiên, những người trước mặt ngay lập tức tránh ra nhường lại một con đường, sau đó Đầu Trâu Mặt Ngựa đi ở phía trước, Hắc Bạch Vô Thường đi phía sau, bốn người khiêng lấy một chiếc kiệu một đường băng băng mà đi tới, một mạch đi thẳng tới âm phủ.

Nhân tiện nói đến, hôm nay tâm trạng của Thôi Giác thật sự không tồi, ngồi ở trong Âm Luật Ty phẩm trà, nghe tiểu khúc, cảm thấy rất ung dung tự tại.

Từ đại môn của Âm Luật Ty nhìn về phía trước, vừa vặn có thể thấy được hai tòa cung điện lơ lửng trên không ở phía xa, mà ở trên cầu thang của hai tòa đại điện, chính là những bóng ma đang dày đặc ở đó, âm binh đi qua đi lại không ngừng để duy trì trật tự của nơi đó. Đó chính là nơi của hai vị phán quan khác Thưởng Thiện Ty của Ngụy Trưng và Phạt Ác Ty của Chung Quỳ.

Trái ngược với hai tòa đại điện nhiều người ra vào ấy, Thôi Giác nói là nhà cửa vắng tanh, cũng được xem là khen ngợi hắn rồi.

Nhưng mà hiển nhiên là Thôi Giác vô cùng yêu thích cảm giác thanh nhàn này, đang híp đôi mắt lại, ngay tại lúc đang giơ cao chiếc ly thủy tinh, nhìn thế giới được phóng lớn qua chiếc ly...

Chỉ nghe thấy một tiếng hô lớn:

-Nhật Dạ Du Thần của Thiên Đình đến bái phỏng phán quan Âm Luật Ty Thôi Giác Thôi đại nhân!

Lời còn chưa nói xong, Thôi Giác đã nhìn thấy một đóa hoa cúc đỏ rực ở trong ly không ngừng tiến đến gần, ngay lập tức chiếm đầy hết tầm nhìn trong chiếc ly! Dựa vào tuổi thọ và kiến thức lâu đời của Thôi Giác, trong chốc lát liền nhận ra được đóa hoa cúc này là thứ đồ chơi gì!

Ngay tại khoảnh khắc ấy, Thôi Giác chỉ cảm thấy trong bụng đang dời núi lấp biển, một ngụm nước trà cũng trào ngược lên... Oẹ một tiếng, suýt nữa thì phun ra ngoài.

Nhưng mà cân nhắc đến người khách đang tới nơi lại là Nhật Dạ Du Thần của Thiên Đình, vì để không bị mất lễ nghi, hắn lại nhịn xuống, ngậm lại trong ở miệng không phun ra.

Cùng lúc đó Thôi Giác bỏ cái ly ra mới thấy được một gã tráng hán đầu trọc đang vác một con Thanh Đồng Long to lớn trên mặt đầy vẻ căm uất cách đó không xa... Nhìn thân hình nhỏ bé của con Thanh Đồng Long đó phải mang theo cái đầu to lớn hung hãn, trên mặt lại đều là bộ dạng uất ức đầy vẻ căm phẫn. Loại đáng yêu đó, trái ngược với bộ dạng xấu đến cực hạn lại cố gắng tỏ ra dễ thương, khiến hắn cũng không nhịn được nữa, phụt một tiếng!

Bản thân Khôi Tam chính là Côn, bá chủ ở trong nước, người tuy rằng ngốc, thế nhưng trời sinh có tố chất chiến đấu cực cao, mắt thấy một ly trà sắp phun tới trước mặt, hắn vung tay một cái dẫn dòng nước bay sang một bên!

( P/S: 鲲 -Côn: một loại cá lớn trong truyền thuyết thời xưa)

Ào!

Thanh Đồng Long vẻ mặt đầy sự bi phẫn mà đứng ở đó, con mắt cũng sắp trừng ra tơ máu luôn rồi!

Tần Thọ đoán chừng, giờ này phút này Thanh Đồng Long nhất định vô cùng hoài niệm cái đêm ở trên ngọn núi nướng rồng đó, ít nhất đêm đó có mất mặt nhất cũng là không bị người khác nhìn thấy. Mà hôm nay, về cơ bản hắn đã đem tất cả mọi mặt nên mất và không nên mất trong một đời này của mình đều vứt đi hết rồi...

-Ách... Thật ngại quá, các vị là? - Thôi Giác trước tiên lấy lại tinh thần, mau chóng bỏ ly trà xuống, cười ha ha hỏi.

Khôi Tam xoay đầu nhìn Tần Thọ, Tần Thọ chắp tay ở sau lưng, chầm chậm đi tới, kết quả chéo chân đi được hai bước thì lại cũng lười giả vờ, một bước chạy nhanh lên phía trước, ngồi đối diện với Thôi Giác, cười hì hì nói:

-Tại hạ chính là con thỏ mà ngươi đã kêu hai tên nhát gan Hắc Bạch Vô Thường đó tới bắt.

Thôi Giác sửng sốt, sau đó gật đầu nói:

-Ồ, tội ác tày trời, xuống mười tám tầng địa ngục đi. Người đâu, đem con thỏ này đưa đi đi, ngoài ra chuẩn bị tiếp đón Nhật Dạ Du Thần.

Nghe được lời này, Hắc Bạch Vô Thường lập tức vui vẻ hẳn lên, nhưng mà hai tên này lại nhịn xuống không bật cười ra tiếng.

Người khác có thể không rõ, bọn họ lại quá hiểu rõ quy định của Địa Phủ, phàm là quỷ do Âm Luật Ty đích thân bắt lại, đều do Thôi Giác phán tội, sau đó giao cho mười tám tầng địa ngục đi xử tội.

Mà trong tình huống Thôi Giác phán quyết thông thường đều vô cùng công chính, trừ phi...

-Phán quan này của các người đều phán quyết theo ý mình như vậy sao?

Hắc Vô Thường nói:

-Không phải, dưới tình huống thông thường đều vô cùng công chính, nhưng mà tuyệt đối không công bằng chính trực.

Lý Trinh Anh kinh ngạc nói:

-Chẳng lẽ còn có thể cấu kết thiên vị vì tư tình à?

Bạch Vô Thường nói:

-Ngươi có biết Thôi Giác nguyên bản chính là một vị quan viên nhà Đường, sau khi chết đi vẫn như xưa mà nhớ lấy cái tốt của nhà Đường. Năm đó có một vị quốc vương của nhà Đường vốn dĩ đã chết rồi, kết quả người bạn cũ của hắn viết thư gửi đến cầu xin hắn giúp đỡ, hắn trực tiếp chạy đến ngoài thành Phong Đô cướp lấy vị vua thời Đường đó, phất tay một cái sửa lại sổ sinh tử, để cho hắn có thêm hai mươi năm tuổi thọ rồi đưa trở về dương gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận