Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 688: Ngủ chung giường


Chương 688: Ngủ chung giường





Lúc hừng đông ngày thứ hai, Tần Thọ xoa xoa đầu mở to hai mắt, lúc này mới phát hiện, vậy mà hắn lên giường cùng với Nhất Thủy!

Đương nhiên, một người là con thỏ, một người là tiểu loli tự nhiên sẽ không có phát sinh nhiều chuyện hỗn loạn. Chỉ là Nhất Thủy dường như coi hắn giống như là gấu bông mà đối đãi, hai tay ôm chặt lấy cổ Tần Thọ, một cái bắp chân thì ném vào trên người Tần Thọ, khuôn mắt nhỏ nhắn gần như là áp sát vào Tần Thọ, có thể nói là cảm giác được hô hấp của nhau rất rõ.

Tần Thọ còn là lần đầu tiên ngủ cùng một cái giường với nữ hài tử…

Tần Thọ nhớ kỹ khi còn bé hắn nói khoác với bạn học cùng lớp, nói lúc ở nhà trẻ đã từng ngủ cùng nữ hài tử trên cùng một cái giường, bọn họ lúc ấy thế mà hâm mộ chết Tần Thọ. Đáng tiếc lúc ấy điều kiện gia đình không cho phép, trên căn bản Tần Thọ chưa từng tìm hiểu theo học ở một trường mẫu giáo đắt tiền, cho nên đương nhiên hắn cũng không có cơ hội ngủ chung giường với bé gái. Ngoài ra, xung quanh hắn cũng không có chị em gái gì, càng là không có cơ hội tiếp xúc khoảng cách gần thân mật với con gái.

Năm đó Tần Thọ có một cái nguyện vọng, chính là sống lại một kiếp, tốt nhất là có tiền, sau đó làm cho hắn có một đoạn hồi ức đẹp…

Tuyệt đối không ngờ được, cái ý nghĩ hoang đường năm đó, vậy là lại được thực hiện ở Địa Phủ.

Lần đầu tiên ngủ cùng con gái trên một cái giường, lần đầu tiên tỉnh lại nhìn thấy một gương mặt tinh tế như búp bê sứ tinh xảo, làn da có thể chỉ cần thổi một cái là vỡ, tinh tế tỉ mỉ khiến cho người ta không nhịn được muốn véo một cái, dường như chỉ cần véo nhẹ một cái, liền có thể vắt ra nước vậy.

Nhất Thủy cũng không biết là do uống rượu hay là do ngủ, khuôn mặt bé nhỏ đỏ bừng, nhìn rất mê người. Phối hợp với miệng nhỏ màu son tinh xảo, lông mi dài, cái mũi nhỏ vểnh lên, Tần Thọ chỉ cảm thấy trong lòng có con mèo đang cào, trong đầu có âm thanh ma quỷ đang thúc giục hắn: “Hôn một cái đi! Đáng yêu như thế!

Cùng lúc đó một âm thanh khác lại vang lên: “Ngươi là cầm thú à?

Lúc ấy ý niệm đầu tiên trong đầu Tần Thọ đó là, lão tử chính là Tần Thọ!

Có điều, Tần Thọ hiểu rất rõ, trong đầu hắn muốn hôn một cái, điểm xuất phát cũng không phải là yêu Nhất Thủy. Dù sao, bây giờ Nhất Thủy chỉ là một tiểu loli, thân thể cũng không có gì, lại đáng yêu, cũng chưa tới mức nói tình yêu nam nữ.

Chỉ có điều Nhất Thủy thực sự quá đáng yêu, đáng yêu đến mức khiến cho người ta không nhịn được muốn hôn một cái, chỉ thế thôi.

Cái này nhìn rất giống mèo con, chó con đáng yêu, không nhịn được muốn hôn là cùng một đạo lý.

Nếu như Tần Thọ là cha mẹ của Nhất Thủy, hắn tuyệt đối sẽ vọt thẳng qua hung hăng hôn một cái để cho đỡ nghiện. Nhưng mà hắn không phải, lý trí của hắn nói với chính mình, một thân này của hắn, lỡ như bị người ta phát hiện, tiếp theo sẽ lập tức bị lưu danh là sắc ma, đồ lưu manh, hơn nữa loại tội này là tội nhảy xuống Hoàng Hà cũng không tẩy sạch được.

Cuối cùng, Tần Thọ vẫn là từ bỏ dụ hoặc trước mắt, ngồi dậy, sau khi rửa mặt cho Nhất Thủy, để lại tờ giấy rồi trở về Phật Sơn.

Trở về Phật Sơn, vừa đẩy cửa vào, Tần Thọ đã thấy Lý Trinh Anh hai tay chống cằm ngồi ở trên giường chờ hắn, trong mắt tiểu nha đầu đều là vẻ lo lắng, rõ ràng có chút đứng ngồi không yên, tâm hồn có chút không tập trung, bờ môi đã cắn đến chảy máy, mà vẫn còn hồn nhiên không biết. Đồng thời bên trong miệng nhỏ nói thầm:

-Sao hôm nay sớm như vậy mà Thỏ Thỏ đã đi ra ngoài rồi, sao bây giờ vẫn còn chưa trở lại nữa…

Tần Thọ nghe xong, liền biết nha đầu này tới tìm hắn có chuyện, mà không phải là tới bắt hắn đêm không về ngủ. Trong lòng hắn không khỏi nhẹ nhàng thở ra, sau đó ở trong lòng trợn mình một chút, tự nhủ: “Thỏ gia ta cũng có ra ngoài tán gái đâu, sợ cái rắm! Không đúng, cho dù thỏ gia ta có ra ngoài tán gán đi chăng nữa thì cũng không có liên quan đến nha đầu này… Cũng không đúng, dựa theo kịch bản trong sách, không phải là nha đầu này nên chờ hắn cả đêm, sau đó hai mắt đỏ rực, tội nghiệp lo lắng cho hắn à? Sao nha đầu này lại là dậy sớm chứ? Quả nhiên, trong sách đều là gạt người.”

Nghe được tiếng mở cửa, Lý Trinh Anh lập tức ngẩng đầu lên, kích động nói:

-Thỏ Thỏ, ngươi về rồi!

Tần Thọ gãi đầu nói:

-Vì sao lại là trở về rồi? Ta chỉ là ra ngoài đi tiểu thôi mà.

Lý Trinh Anh kinh ngạc hỏi:

-Ngươi đi tiểu ba canh giờ?

Tần Thọ liền mơ hồ tại chỗ, theo bản năng tách ngón tay ra tính. Ba canh giờ? Hai tiếng tương đương với một canh giờ, nói cách khác nha đầu này ở đây chờ sáu tiếng! Một nửa đêm!

Tần Thọ liền có loại xúc động muốn đập đầu nha đầu này chết tại chỗ, hắn không phải là dậy sớm? Mẹ nó, ba canh giờ mà cũng cho là dậy sớm?

Bị một câu của Lý Trinh Anh nói toạc tất cả, cũng may da mặt Tần Thọ đủ dày, cười khan một tiếng nói:

-Hỏng bụng, ngồi xổm cả nửa đêm. Đúng rồi, ngươi nửa đêm không ngủ, đến đây chờ ta cả đêm, làm cái gì vậy?

Lý Trinh Anh bị Tần Thọ hỏi như vậy, cũng quên mất một đêm này Tần Thọ đi làm gì, hoặc là nàng căn bản không có dự định hỏi, có điều, lập tức đứng lên, hai mắt đỏ bừng nói:

-Thỏ Thỏ, chúng ta về Địa Tiên Giới đi có được không?

Tần Thọ nhìn thấy Lý Trinh Anh lo lắng như thế, vội vàng hỏi:

-Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi?

Lý Trinh Anh bỗng nhiên đưa tay vào bên trong cổ áo, sau đó móc ra một cái ngọc bội.

Ngọc bội kia là ngọc bội Lăng Hình, nhìn không có gì đặc biệt, điểm đặc biệt duy nhất của nó bây giờ là nó có màu đỏ máu.

Tần Thọ nói:

-Ngươi cho ta xem cái ngọc bội này làm gì? Bộ dáng của ngọc bội này cũng không tệ, màu đỏ, ta chưa từng thấy qua.

Lý Trinh Anh nghe xong, nước mắt liền không cầm được chảy xuống, vừa nghẹn ngào vừa nói:

-Đây là ngọc bội mà phụ thân cho ta và mấy người huynh trưởng, là Thông Linh Huyết Ngọc. Lúc ta nhận được ngọc bội này nó có màu xanh ngọc, có thể nhỏ máu nhận chủ. Chỉ có điều máu nhỏ vào nó chính là máu của mấy người huynh muội chúng ta.

Nghe đến đây, bỗng nhiên trong lòng của Tần Thọ có một loại dự cảm cực kỳ xấu.

Chỉ nghe Lý Trinh Anh tiếp tục nói:

-Nếu là bình thường, nó cũng là màu xanh ngọc. Nhưng mà, nếu như trong mấy người huynh muội chúng ta có người gặp nguy hiểm đến tính mạng, nó liền biến thành màu đỏ! Càng đỏ, càng nói rõ nguy hiểm. Bây giờ nó đã đỏ thành bộ dáng này rồi… hu hu hu… Thỏ Thỏ, ta sợ…



Bạn cần đăng nhập để bình luận