Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 377: Binh thủ trận? Ngươi quá đáng! (2)



Chương 377: Binh thủ trận? Ngươi quá đáng! (2)





Thấy vậy, Rau Hẹ vẻ mặt rối rắm hỏi:

-Rốt cuộc bọn họ đang làm cái gì vậy?

Trùng Bát lắc đầu nói:

-Xem không hiểu gì cả, Tần Thọ, ngươi xem có hiểu không?

Tần Thọ không nói lời nào, híp mắt lại, như đang suy nghĩ cái gì đó.

Bên kia, Lỗ đại sư và Văn Khúc Tinh lại bắt đầu di chuyển, Văn Khúc Tinh giận dữ lấy ra Thanh Phong Kiếm, hô to một tiếng:

-Binh!

Lỗ đại sư cầm lá cờ trận pháp phòng ngự và hô lớn:

-Thủ!

Nói xong, Lỗ đại sư đột nhiên nở nụ cười, cười to nói:

-Ha ha... tên mọt sách chết tiệt! Thủ khắc binh, binh phá trận, trận khốn thủ, ta thắng! Quy tắc cũ, ta chọn ba thứ của ngươi!

Văn Khúc Tinh phất tay áo, hừ lạnh một tiếng:

-Từ phương xa tới là khách, hôm nay nhường ngươi một lần! Không phải chỉ có ba thứ thôi sao? Cho ngươi tùy ý chọn!

Lỗ đại sư bĩu môi nói:

-Vịt chết mà còn mạnh miệng, nhận thua khó như vậy sao?

Văn Khúc Tinh quay đầu nói:

-Chọn xong đồ rồi thì cút đi!

Lỗ đại sư cười nói:

-Nói thật sao?

Văn Khúc Tinh lầm bầm hai tiếng, xem như đáp lại.

Lỗ đại sư tiếp tục hỏi:

-Ngươi có chắc là không hối hận?

Văn Khúc Tinh vẫn mặc kệ hắn.

Tần Thọ nhìn hai lão ngoan đồng đang cãi nhau, trong lòng như có trăm vạn con ngựa lao qua, mắng to nói:

-Khốn kiếp! Còn tưởng cao thủ so chiêu? Kết quả hết nửa ngày, hóa ra cái binh thủ trận chỉ là phiên bản cũ của kéo búa bao! Hai cái lão già này vậy mà chơi một cách cao siêu như vậy!

Lúc này Lỗ đại sư mới hê hê cười nói:

-Con thỏ này, ngươi cũng đã nghe rồi, trong cuộc chiến vũ khí vừa rồi, ta đã thắng tú tài này ba thứ. Ta không muốn thứ gì khác, ngươi chỉ cần đưa ta ba hũ Thiên Tiên Nhưỡng của Tửu Thần là được.

Tần Thọ còn chưa trả lời thì đã thấy Văn Khúc Tinh cao ngạo quay lưng lại không thèm nhìn mặt Lỗ đại sư, vẻ mặt kiêu ngạo ngửa đầu nhìn nơi phương xa, đột nhiên quay đầu lại kêu lên:

-Thiên Tiên Nhưỡng? Con thỏ kia, ngươi có Thiên Tiên Nhưỡng?

Lỗ đại sư chạy nhanh qua kéo Tần Thọ đến bên cạnh, cảnh giác nói:

-Tên tú tài chết kia, ngươi định làm gì? Muốn quỵt nợ à?

Mặt già của Văn Khúc Tinh đỏ lên, cũng phát hiện bản thân thất thố, nhưng vẫn đỏ mặt nói:

-Tên mộc tượng thối, những thứ khác ngươi có thể tùy ý lựa chọn. Thiên Tiên Nhưỡng thì không thể cho ngươi.

-Không cho?

Lỗ đại sư vừa nghe thấy lập tức nóng nảy.

Văn Khúc Tinh tựa hồ cũng bất chấp giá nào mà nói:

-Không cho! Chính là không cho! Ngươi có thể làm gì? Ngươi cũng không phải chưa từng quỵt nợ!

Lỗ đại sư tức giận nói:

-Đó là ta quỵt nợ sao? Ta chỉ là... muốn tốt cho ngươi! Sợ vật đó nặng quá, ngươi không cầm được, ta giúp ngươi giữ thôi!

Văn Khúc Tinh mắng:

-Con mẹ nó! Ngươi còn cần mặt mũi sao?!

Lỗ đại sư kéo Tần Thọ lại nói:

-Nếu ngươi muốn, ta có hai cái! Ta sẽ bán giảm giá cho ngươi!

Tần Thọ vừa nghe, mặt đen lại nói:

-Sư phụ, người thật không biết xấu hổ, đừng có lôi kéo ta vào?

Lỗ đại sư ra vẻ đương nhiên nói:

-Một ngày làm thầy, cả đời làm cha! Con thỏ kia, ta hỏi ngươi câu nói này có đúng hay không?

Tần Thọ còn có thể nói gì, chỉ gật gật đầu.

Lỗ đại sư ngẩng đầu lên, đương nhiên nói:

-Đúng vậy, cha nợ con trả, đây là hiển nhiên! Quyết định như vậy, ta nợ hắn, ngươi có trách nhiệm trả lại!

Trong lòng Tần Thọ lại tiếp tục như có trăm vạn con ngựa lao qua.

Hắn thầm mắng to: “Đây là loại sư phụ gì vậy?”

Lỗ đại sư tiếp tục nói với Văn Khúc Tinh đang mặt đen:

-Tên tú tài chết kia, nợ nần của ta với ngươi trong quá khứ nên tính rõ ràng, nên bồi thường cho ngươi, tuyệt đối không khất nợ, ngươi cứ tìm con thỏ kia. Bây giờ, tính toán nợ nần trước mắt của chúng ta, ta lấy ba bình Thiên Tiên Nhưỡng rồi đi ngay.

Nói xong, Lỗ đại sư liền xách Tần Thọ rời đi.

Nghẹn!

Một thanh trường kiếm bay tới cắm ở trước mặt Lỗ đại sư nói:

-Con thỏ kia ngươi có thể mang đi. Để rượu lại cho ta!

Khi nói chuyện Văn Khúc Tinh đã đi tới trước mặt Lỗ đại sư, vẻ mặt lạnh lùng, rất có tư thế một lời không hợp liền máu tươi năm bước.

Lỗ đại sư nhướng mày nói:

-Thế nào? Ngươi thực sự muốn làm vậy?

Văn Khúc Tinh bước lên phía trước nói:

-Làm thì làm! Đây là Thư Sơn, nơi có mười vạn tám ngàn thanh kiếm, ba ngàn thế học hải đại trận! Ngươi có thể thử xem?

Lỗ đại sư nghe đến đây sắc mặt nhất thời cứng lại, nhỏ giọng mắng:

-Chết tiệt, thế nhưng quên mất cái này... Lỗ nặng rồi!

Tần Thọ nhìn thấy thì lập tức vui vẻ, lão gia hỏa không sợ trời không sợ đất vậy mà cũng có lúc kinh sợ như vậy sao? Chẳng lẽ Thư Sơn đại trận lại trâu bò như vậy?

Vì thế Tần Thọ hỏi:

-Sư phụ, người đang sợ hãi sao?

Lỗ đại sư lầm bầm nói một tiếng:

-Mười vạn tám ngàn thanh kiếm chính là tài khí của mười vạn tám ngàn người đọc sách ở Thư Sơn xuất ra mà thành, đại kiếm vừa rút ra khỏi người thì chính là hào khí trường hà, uy lực mạnh mẽ… nhưng vi sư không sợ cái này, đánh nhau nhiều lắm là đau một chút mà thôi. Nhưng cái học hải đại trận kia, mẹ nó quá là gian lận!

Tần Thọ tò mò hỏi:

-Gian lận như thế nào? Có phải còn trâu bò hơn mười vạn tám ngàn kiếm trận không?

Lỗ đại sư cười khổ nói:

-Thứ gian lận đó không có sức công kích. Nhưng một khi đã bị nhốt vào đó thì khó mà thoát ra được.

Tần Thọ không tin hỏi:

-Khó như thế?

Văn Khúc Tinh thản nhiên nói:

-Không quá khó, chỉ cần ngươi đọc đủ ba ngàn quyển luân hồi, ngày đêm không ngừng niệm, khi học hết thì đại trận này tự nhiên sẽ mở ra.

Lỗ đại sư nói thêm:

-Đại trận khốn kiếp này sẽ ảnh hưởng đến ký ức của người khác, cho dù là có người đọc nhanh thế nào, cũng chỉ phải nỗ lực nhớ lấy từng chữ từng chữ một. Nghĩ đến phải xem nhiều sách như vậy... mẹ nó!

Tần Thọ vừa nghe xong liền giật cả mình, nhớ tới cơn ác mộng cấp ba của hắn, càng nghĩ càng thấy giống địa ngục trần gian, nhớ lại cái đống sách phải học thuộc kia, Tần Thọ nhịn không được liền rùng mình một cái, hoàn cảnh này dù có đánh chết hắn cũng không muốn quay về.

Mà đại trận này cơ bản còn khủng khiếp hơn gấp mười lần, hơn cả ba nghìn cái luân hồi!

Đó là kiểu giày vò như thế nào?

Tần Thọ cảm thấy cái trận pháp này còn trâu bò hơn cả đại trận thủ hộ sát phạt nữa kìa...

Lúc này, Văn Khúc Tinh nói:

-Thật sự thì đại trận này cũng không có gì đáng sợ, biển học vô biên, nhưng sách viết có mức. Trong Học Hải đại trận có tất cả nội dung trong tàng thư, đồng thời cũng có hết thảy ghi chép lịch sử thế gian ở Thư sơn. Nếu như thật sự yêu sách vở thì đây không phải địa ngục nữa mà là nơi cực lạc.

Tần Thọ và Lỗ đại sư nghe vậy liền cùng nhau cười ha hả, mở mắt ra đồng thanh nói:

-Viển vông!

Tần Thọ còn nói thêm:

-Ta thật sự muốn biết là lão già điên nào thiết kế cái đại trận này! Quá thâm độc!

Vừa dứt lời, một ánh mắt lạnh lẽo phóng tới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận