Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 761: Con thỏ bị đánh rồi?


Chương 761: Con thỏ bị đánh rồi?





Cái con thỏ chết tiệt này rõ ràng chỉ là muốn tim cái bao cát rắn chắc mà thôi…

CON MẸ NÓ!

Sau khi mây đen tản ra, mọi người đều ngẩng đầu khẩn trương nhìn kết quả.

Kết quả là nhìn thấy con thỏ kia sưng mặt sưng mũi đi ra, vừa đi vừa vò cổ tay, giống như là bị đánh đến toàn thân đều đau vậy…

Đi theo phía sau Tiểu Hắc Hắc đứng nghiêm, vẻ mặt trang nghiêm.

-Quả nhiên là Vô Lượng lão tổ thắng!

-Ài…từ xưa đến này, phàm không thắng tiên, quả nhiên là thế, đúng là thiên đạo vĩnh hằng, không thể phá diệt mà.

-Thua…

-Thắng, cũng là không kỳ quái, tiên nhân ngược phàm nhân, nào có đạo lý không thắng chứ.

Sau đó đám người cùng kêu lên reo hò:

-Vô Lượng lão tổ, uy thần cái thế.

Chỉ là lần này, trên mặt Tiểu Hắc Hắc thiếu đi mấy phần đắc ý, nhiều thêm mấy phần phiền muộn, ánh mắt nhìn Tần Thọ cũng là vô cùng phức tạp.

Hắn thật sự là thắng sao? Chỉ có bản thân hắn là rõ nhất… Đến bây giờ, hắn mới hiểu được, vì cái gì mà con thỏ chỉ đập vào ngực hắn, mà không đánh vào mặt của hắn, đây là chừa cho hắn mặt mũi đó.

Thậm chí sau khi con thỏ kia đánh đủ, còn lấy máu của hắn bôi bôi vào mặt, làm giống như là sưng mặt sưng mũi, đây cũng là chừa cho hắn mặt mũi.

Đến bây giờ, trong đầu hắn vẫn còn vang vọng lời nói của con thỏ lúc mây đen tan đi.

-Nói thế nào nhỉ? Thiên địa lớn như thế, nhân khẩu nhiều như vậy, quen biết cũng là không dễ gì, không cần biết là kết thù hay là kết oán, không có không bỏ qua được mà chỉ có cắn mãi không buông, vậy thì liền bỏ qua đi. Giữa thiên địa ít đi vài người, tóm lại thì cũng có chút tịch mịch, cố lên nha…

Tần Thọ nói xong, vẻ mặt tiêu điều, hai tay chắp sau lưng đi ra ngoài.

Tiểu Hắc Hắc không nhịn được hỏi một câu:

-Ngươi thật sự nghĩ như vậy?

Tần Thọ quay đầu nhếch miệng, vẻ mặt bất cần đời nói:

-Nói khoác mà thôi, cuối cùng nếu như ngươi không nghĩ thông suốt được, nói nhiều lời như vậy, thỏ gia ta hôm nay sẽ cho ngươi một cái gáo!

Tiểu Hắc Hắc:

-…

-Đại nghiệp của nhà ngươi lớn, con cháu nhiều như vậy, cần phải có mặt mũi. Thỏ gia ta không để ý, lần này chiếu cố ngươi, lần sau đổi lại cho ta.

Nói xong, Tần Thọ mới hoàn toàn rời khỏi mây đen.

Nghĩ tới từng màn quá khứ, khóe miệng Tiểu Hắc Hắc nở nụ cười, thầm nói:

-Quả nhiên, nhân sinh có những tên gia hỏa này mới trở nên thú vị, có sắc thái…

-Chư vị, đêm nay Vô Lượng Tiên Tông mở tiệc chiêu đãi thiên hạ, mỹ thực rượu ngon ăn tùy ý, ngày mai bắt đầu chia sẻ kinh nghiệm phi thăng.

Tiểu Hắc Hắc la lên một tiếng.

Mọi người ở phía dưới kích động, nói cho cùng, không cần biết là con thỏ kia hay là Vô Lượng lão tổ, mục đích của mọi người cuối cùng vẫn là muốn nghe kinh nghiệm phi thăng.

-Thỏ gia, cùng đi ăn đi? - Nhện Núi hỏi.

Tần Thọ lắc đầu nói:

-Không đi.

-Vậy thì tìm một chỗ nghỉ ngơi, ngày mai nghe một chút kinh nghiệm phi thăng của hắn? - Kim Thiền hỏi.

Tần Thọ tiếp tục lắc đầu nói:

-Không nghe, đi.

-Thỏ gia, thật sự không nghe à? Không phải ngài cảm thấy hứng thú sao? - Quỷ Xa buồn bực hỏi.

Tần Thọ tiếp tục lắc đầu nói:

-Trước đó cảm thấy có hứng thú, có điều lúc ta ở trong mây đen đánh hắn đã hỏi qua. Hắn cũng nói thật…

-Hắn nói gì? - Phi Đản có chút hiếu kỳ hỏi.

Tần Thọ ngửa mặt lên trời thở dài:

-Hắn nói, phi thăng hai lần, tổng kết ra một câu kinh nghiệm.

-Câu gì? - Đám người hỏi.

Tần Thọ nói:

-Có tiền thì phi thăng, không có tiền thì xéo đi!

Tập thể bốn người hóa đá tại chỗ…

Qua nửa ngày, Phi Đản mới hỏi:

-Thỏ gia, hắn đã tổng kết ra một câu nói như vậy thì vì sao còn muốn giảng ba ngày ba đêm?

Hai mắt Tần Thọ khẽ đảo nói:

-Phí lời, không nói ba ngày ba đêm, thì sao tỏ ra là không thể lĩnh ngộ được đây? Hơn nữa, nếu hắn không nói như thế thì ai tin đây?

Đám người im lặng lần nữa…

Nói là rời đi, nhưng thực ra Tần Thọ đi cũng không xa, mà ở ngay gần Vô Lượng Sơn dựng một cái nhà lá bên trên hồ, ngồi xổm ở đó nướng cá.

Không lâu sau, Tiểu Hắc Hắc từ trên trời giáng xuống.

Lại nhìn thấy Tần Thọ, vẻ mặt Tiểu Hắc Hắc phức tạp, có điều vẫn cung kính hành lễ, bái kiến:

-Bái kiến thỏ gia.

Tần Thọ phất phất tay nói:

-Sao ngươi lại tới đây? Được rồi, ngươi cũng đừng khách khí, có ăn không? Con cá này lớn quá.

Tiểu Hắc Hắc sững sờ, không ngờ được cái con thỏ này vừa nhìn thấy mặt liền hỏi ăn, cười khổ nói:

-Vẫn luôn phun ra nuốt vào tinh khí thiên địa nhật nguyệt, bình thường đâu có ăn mấy thứ này.

Tần Thọ nói:

-Vậy thì ngươi có thể đi rồi, kiếm đủ thức ăn rồi hãy đến.

Tiểu Hắc Hắc lập tức mơ hồ, nhìn thấy dáng vẻ Tần Thọ không giống như là đang cãi cọ, đành phải bất đắc dĩ quay người rời đi.

Nhện Núi tiến lên hỏi:

-Thỏ gia, không phải các ngươi đều đã không tính chuyện cũ rồi nữa sao, sao hắn lại đuổi tới đây vậy.

Tần Thọ vừa loay hoay cá trong tay vừa nói:

-Gặp mặt đã bái, bảo cầm ăn thì cầm ăn đi, cúi người như vậy như vậy, khẳng định là có chuyện muốn nhờ chứ sao.

Lại qua không bao lâu sau, Tiểu Hắc Hắc cầm một cái túi Tu Di tới, đưa cho Tần Thọ.

Tần Thọ mở ra xem, bên trong có các loại sơn trân hải vị chất thành núi, có rất nhiều cầm thú trân phẩm làm thức ăn ngon, mạnh hơn nhiều so với ăn cá nướng trong tay hắn.

Tần Thọ vui vẻ thu về, hỏi:

-Ngươi nói đi, chuyện gì. Mặc dù không nhất định là sẽ giúp ngươi, nhưng mà nếu thú vị, chúng ta cũng nên nghe để vui vẻ một chút.

Tiểu Hắc Hắc lập tức không còn gì để nói…

Tiểu Hắc Hắc nghĩ một lát, nói:

-Thỏ gia, lần này tìm ngài đúng thật là có chuyện muốn nhờ.

Tần Thọ nói:

-Nói đi.

Tiểu Hắc Hắc nói:

-Thỏ gia, trước đó không lâu Thái Sơn sập, thiên địa chấn động, chuyện này ngài có biết không?

Tần Thọ kinh ngạc nói:

-Việc này ta biết, có điều dựa vào thực lực này của ngươi, ngươi quan tâm cái đồ chơi này làm gì?

Tiểu Hắc Hắc mặt đỏ ửng nói:

-Thỏ gia, ta phi thăng rồi, thì có lên trời làm tị nạn. Nhưng mà cái tông môn này của ta thì phải làm sao đây?

Tần Thọ lập tức nói:

-Ta cũng đâu có để cho ngươi quản tông môn đâu!

Tiểu Hắc Hắc liền vội vàng lắc đầu nói:

-Thỏ gia, ta không có ý này.

Tần Thọ hỏi ngược lại nói:

-Vậy thì là ý gì?

Tiểu Hắc Hắc nói:

-Ngài có biết đại hội lật trời không?

Tần Thọ lắc đầu theo bản năng.

Trong mắt bọn người Nhện Núi, Kim Thiền thì lóe lên một vòng tối khó hiểu.

Tiểu Hắc Hắc và Tần Thọ cũng không có chú ý, Tiểu Hắc Hắc tiếp tục nói:

-Thỏ gia, sau khi Thái Sơn sập, chúng ta liền nhận được cái này.

Tiểu Hắc Hắc lấy ra một tờ thiệp mời đưa cho Tần Thọ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận