Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 326: Đậu phộng, bia và nước khoáng.


Chương 326: Đậu phộng, bia và nước khoáng





Lời còn chưa nói xong, liền nghe tiếng Dạ Xoa tuần biển chạy tới hét lớn:

-Báo! Khởi bẩm Long Vương, con thỏ kia lại xuất hiện!

Lời này vừa nói ra khiến Ngao Quảng chau mày lại.

Ngao Anh cũng nhíu mày theo…

Duy chỉ có Ngao Bính vui mừng, vừa rồi nói khoác nhiều như vậy, đang lo không ai cho hắn thử đạo, bây giờ con thỏ tới, chính là hợp ý hắn!

Thế là, bỗng nhiên Ngao Bính đứng dậy, nói:

-Phụ vương không cần phiền não, giao con thỏ này cho nhi thần là được! Chỉ là một con thỏ, tiểu thần lâm thời nho nhỏ, mà cũng dám đến Đông Hải ta gây sự, thật là không biết sống chết!

Nói xong, Ngao Bính hất áo choàng lên, hô to một tiếng:

-Cầm đao đến đây, theo ta đi chăm sóc con thỏ kia!

Vừa nói, Ngao Bính vừa rời khỏi Thủy Tinh Cung!

Ngao Anh thấy thế, vội vàng nói:

-Phụ vương…

Ngao Quảng phất tay nói:

-Chuyện ngày đó, con đã nói qua, phiền phức chính là đám khỉ ngây thơ ở Hoa Quả Sơn kia. Phía trên có bốn con khỉ thiên phú dị bẩm, mặc dù không tu luyện công pháp hoàn chỉnh, lại có thể dựa vào thiên phú luyện đến Nhân Tiên đỉnh phong, bốn người liên thủ là có thể đấu với Địa Tiên. Nếu như thật sự làm lớn chuyện, nhất định các con sẽ ăn thiệt thòi.

Mà con thỏ kia, theo lời con nói thực lực cũng chẳng ra sao cả, đúng không?

Ngao Anh nghĩ nghĩ gật đầu nói:

-Hoàn toàn chính là chẳng ra sao cả, đến một con hạc tiên mà hắn còn phải dùng cột để đâm…

Ngao Quảng nói:

-Vậy thì yên tâm đi, bây giờ Ngao Bính là thiên thần, không phải công tử bột lúc trước, sẽ tự có phép thuật hộ thể. Hơn nữa còn có tướng sĩ của thủy tộc, một con thỏ mà thôi, không đáng để lo!

Ngao Anh nói:

-Phụ vương, không phải con lo lắng con thỏ, mà con đang lo lắng cho tam đệ. Mặc dù con thỏ kia chỉ là Nhật Dạ Du Thần lâm thời, thế nhưng chung quy vẫn là thần. Nếu tam đệ hạ thủ không biết nặng nhẹ, đánh chết con thỏ, ít nhiều cũng sẽ có phiền phức.

Ngao Quảng khẽ nhíu mày…

Ngao Anh tiếp tục nói:

-Con thỏ hôm nay đã không phải là con thỏ ngốc ngày xưa, tốt xấu gì hắn cũng có lệnh bài trong tay, nếu chúng ta không có kiêng nể gì cả thì coi như là Thiên Đình lo lắng đến thân phận, địa vị của chúng ta nhưng cuối cùng vẫn là cần mặt mũi. Ngày sau nếu như thật sự thu phục được Long Đảo rồi, chắc chắn sẽ tìm chúng ta tính sổ…

Ngao Quảng thở dài nói:

-Mặc dù ta không thích suy nghĩ nhiều như con, nhưng mà tính nhiều một chút thì cũng có khả năng này. Mà thôi, con đi nhìn một chút, đừng để tam đệ con làm hại tính mạng của con thỏ kia, còn lại, thì làm theo hắn.

Ngao Anh gật đầu cáo từ, rồi đuổi theo Ngao Bính.

Lại nói về Ngao Bính, ra khỏi Đông Hải Long Cung, tập hợp đầy đủ binh mã, lại đặc biệt mang theo một nam nhân khô khan, xông ra ngoài, hỏi Quỷ Dạ Xoa đang đi tuần:

-Con thỏ kia ở đâu rồi?

-Điện hạ, ngài xem! Chính là ở đó!

Quỷ Dạ Xoa đang đi tuần chỉ về phía mặt biển.

Ngao Bính nhìn, chỉ thấy trên những đợt sóng trắng xóa, một con thỏ đứng thẳng bên trên như người, hai tay chắp sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực, gió lướt qua người, nhìn có chút tiêu sái, miệng còn ngâm thơ:

-Thỏ gia ta đây hành tẩu giang hồ, cả đời ngao du, không dựa vào gió, không nhờ vào mưa, thứ để dựa vào chính là sóng!

-A. Ha ha ha…

Ngao Bính nghe vậy, cười phì ra tiếng:

-Hóa ra là một con thỏ ngốc nghếch!

Trong lúc nói câu đó, vang lên tiếng phần phật, nước biển bắn lên tung tóe!

Ngao Bính giẫm lên những cột nước xông lên mặt biển, định hét lớn.

Nhưng còn chưa kịp nói câu nào, đã nghe thấy con thỏ đó hét lớn hơn:

-Trời ạ! Ai nổ mìn bắt cá ở đây vậy! Wao, lại nổ ra được mấy người...

Ngao Bính nghe vậy, tức giận trợn tròn hai mắt, giận dữ nói:

-Con thỏ, đừng xúc phạm người khác!

Tần Thọ đứng yên, nhìn nam tử trước mặt hỏi:

-Ngươi đừng nói gì! Ta hỏi ngươi, ngươi là rồng à?

Ngao Bính nghe vậy, nhất thời vui vẻ lên:

-Con thỏ, ngươi đến Đông Hải của ta, lại không biết ta là ai à?

-Đừng đánh trống lảng, ta đang hỏi ngươi đó, ngươi là rồng sao? - Tần Thọ cố chấp hỏi.

-Con thỏ! Ta đang hỏi ngươi đó!

Ngao Bính cũng cố chấp.

Tần Thọ tức giận nói:

-Tên mặt trắng nhà ngươi, không nghe rõ ta hỏi gì sao? Ngươi là rồng à?

Ngao Bính không nói gì, một tên Quỷ Dạ Xoa tuần biển ở bên cạnh bước ra, vẫy tay hét lớn:

-Con thỏ, đừng có vô lễ, đây là tam thái tử Ngao Bính điện hạ của Đông Hải Long Cung đó!

Ngao Bính nghe vậy, theo bản năng ngẩng cao đầu, kiêu ngạo.

Tần Thọ cau mày, nói:

-Các người không hiểu tiếng người à? Ta hỏi các ngươi, các ngươi là rồng sao?

Ngao Bính tức giận rồi, cũng bất chấp tất cả, giả bộ thâm trầm, một mặt quần là áo lượt toàn bộ bộc phát, gầm lên:

-Con thỏ, ngươi là tên đần sao? Ta là tam thái tử của Đông Hải Long Cung, lẽ nào còn không phải là rồng à?

Tần Thọ nghiêm túc đánh giá Ngao Bính.

Ngao Bính thấy tên thỏ này cũng không hỏi gì nữa, tưởng rằng hắn hiểu ý của mình rồi, thẳng lưng ưỡn ngực lại một lần nữa, bày ra bộ dạng cao cao tại thượng, kiêu ngạo nói:

-Con thỏ, ngươi đang nhìn gì đó?

Tần Thọ vô cùng chăm chú đáp:

-Ta đang suy nghĩ vấn đề.

-Vấn đề gì?

-Con trai của rồng chưa chắc đã là rồng.

Ngao Bính tức giận nói:

-Vậy thì là gì?

Tần Thọ đáp:

-Theo như ta biết, rồng sinh chín người con, không ai giống ai, rùa đen, ba ba, hổ, sư tử gì cũng có cả! Ta muốn tìm rồng, đương nhiên phải là thứ mà vừa mới kéo ra, mọi người nhìn một cái đã phải kinh ngạc thốt lên: "Wao! Nhanh đến xem này, đó là một con rồng!" chứ không cần thỏ gia ta đây phải nói cho từng người bọn họ biết, nhanh xem này, con ba ba này thực ra là rồng đó!

Tần Thọ nói vô cùng nghiêm túc, nhưng hắn càng nói nghiêm túc, sắc mặt Ngao Bính càng đen đi.

Cuối cùng, Ngao Bính hét lớn lên:

-Đủ rồi! Con thỏ! Đừng có nói năng hàm hồ nữa! Ta chính là rồng, một con rồng có huyết mạch cao quý!

Tần Thọ trợn to hai mắt nét mặt đầy hoài nghi nhìn hắn:

-Ngươi thực sự là rồng?

Ngao Bính ngạo nghễ nói:

-Chắc chắn là thật!

Tần Thọ nói:

-Vậy sừng rồng của ngươi đâu?

Ngao Bính vừa vẫy tay, trên đầu đã mọc lên hai chiếc sừng:

-Đủ chưa?

Tần Thọ sờ cằm nói:

-Đúng là có chút thú vị... bỏ đi, ta sẽ xem ngươi là một con rồng.

Ngao Bính nghe thấy vậy, giận đến mức suýt chút nữa thì ngã từ trên cột nước xuống, tức giận nói:

-Cái gì mà xem như ta là rồng? Ta chính là rồng!

-Ngươi là rồng? Ngươi còn là đại bảo kiện, tiểu bạch kiểm! Được rồi, đừng nói nữa, ta hỏi ngươi, ngươi có thể làm cho mưa rơi không? - Tần Thọ ghét bỏ hỏi.

(*đại bảo kiện Một dạng ‘phục vụ’ các quý ông quý bà khỏi cô đơn, phục vụ từ a – z)

Ngao Bính tức đến mức sắp nổ tung cả lá phổi rồi, mặc dù không biết đại bảo kiện có ý nghĩa gì, nhưng hắn chắc chắn, đây tuyệt đối không phải là ý tốt. Sắc mặt u ám nói:

-Con thỏ, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

Tần Thọ đáp:

-Ngươi đừng đánh trống lảng, Thỏ gia hỏi ngươi đó, ngươi có thể làm mưa rơi không?

Tuần hải Dạ Xoa nói:

-Tứ Hải Long Vương, quản lý việc mưa gió của thiên hạ! Mặc dù không chủ động tạo hành vân bố vũ, nhưng các Long Vương ở sông giếng được phân quản đều có thể! Điện hạ thân là con cháu của Long Vương, đương nhiên cũng có thể!
Bạn cần đăng nhập để bình luận