Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 493: Con thỏ vẫn lưu luyến chuyện cũ




Chương 493: Con thỏ vẫn lưu luyến chuyện cũ





-Sao có thể như vậy được?

Trong lòng tất cả mọi người đều dâng lên một suy nghĩ, ánh mắt nhìn Tần Thọ đã không còn là nhìn yêu quái thiên tài bình thường nữa rồi, mà là đang nhìn quái vật!

Lão nhân cũng ngẩn ra, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, đôi môi run run mất nửa ngày cũng không nói ra được một chữ.

Hài tử há to miệng, nỉ non:

-Gia gia, hình như người lại nói sai nữa rồi...

Lão nhân cười khổ hết cả buổi mới nói:

-Tên... tên này chính là một con quái vật! Vượt ra khỏi tiên phàm... Đã bao nhiêu năm không có ai làm được rồi?

Hài tử cảm thán:

-Con thỏ lợi hại ghê.

Lão nhân gật đầu theo. Lần này, lão không lắm lời ra kết luận nữa, mà là yên lặng chờ kết quả.

Không chỉ có lão, những người khác cũng vậy. Từ khi con khỉ ra tay đến khi con thỏ đại chiến Ngao Tuế - Tiểu Long Vương của Nam Hải cho đến bây giờ, mặt bọn họ đã sớm bị vả cho sưng húp lên rồi. Nếu đổi lại là vả theo nghĩa đen thì có lẽ răng cũng đã bị vả cho bay ra.

Cho nên bọn họ rất thành thật mà không hé răng, chọn cách im lặng quan sát.

Có điều người rối rắm nhất vẫn là đám thủ hạ đó của Ngao Tuế. Bọn họ nhìn nhau, đến bây giờ họ vẫn chưa nắm chắc Ngao Tuế đang diễn trò hay là đang đánh thật.

Hắc y lão nhân nói:

-Đây không phải là toàn bộ thực lực của Tiểu Long Vương. Chờ thêm chút đi, nếu thực sự không được thì chúng ta lên...

Quả nhiên, Ngao Tuế đã bắt đầu thay đổi, sóng năng lượng mạnh mẽ hơn bộc phát từ trong cơ thể hắn ra ngoài, dường như hắn lại bắt đầu muốn nâng cao thực lực rồi.

-Rầm!

Đột nhiên, Tần Thọ lại giáng một cú đấm xuống. Sau đó, căn bản không cho Ngao Tuế cơ hội để thở, hai nắm đấm càng đập càng mạnh. Sức lực khủng bố đó trực tiếp phá vỡ cực hạn của Nhân Tiên, đạt tới cấp Địa Tiên. Hơn nữa, còn có một sự đột phá cấp bậc nhỏ nữa!

Áo giáp trên người Ngao Tuế vốn còn có thể đối kháng lại sự tấn công mạnh mẽ của Tần Thọ, nhưng đối mặt với công kích cấp Địa Tiên thì nhất thời có chút không chống đỡ nổi nữa rồi, phát ra tiếng vang lách cách!

Ngao Tuế nhe răng nhếch miệng, cười nói:

-Con thỏ kia, ngươi đánh đủ chưa? Đến lượt ta rồi!

Ngao Tuế gầm lên, thực lực nháy mắt đạt tới trạng thái đỉnh cao!

Dưới nguyên khí rót vào, áo giáo trên người hắn cũng lập tức khôi phục lại ánh sáng, thần quang lấp lánh như có biển lớn đang chảy, cuộn trào lên trong bộ giáp ấy! Giờ khắc này, cuối cùng Ngao Tuế cũng bày ra toàn bộ thực lực của mình, Địa Tiên cửu trùng thiên!

Lần này, Ngao Tuế thật sự không định ra vẻ nữa. Hắn cũng đã nhìn ra, con thỏ này ẩn giấu rất nhiều bí mật, nếu còn tiếp tục giả vờ thì hắn sẽ chỉ bị đánh thê thảm hơn mà thôi.

Vì thế, Ngao Tuế vỗ ngực một cái, trái tim bắt đầu đập kịch liệt, từng tiếng như tiếng trống trận vang dồn, khí thế theo theo đó mà đột phá Địa Tiên cửu trùng thiên! Nói cách khác, hắn đã chạm tới ngưỡng cửa Thiên Tiên rồi!

-Đây là, tim của Chân Long! - Lão nhân kêu lên đầy kinh ngạc.

-Gia gia, đây là tim của Chân Long ư? Hình như cũng không có gì đặc biệt mà... - Hài tử nói.

Liền tiếp đó, chợt nghe Diêu Bá Phù trên trời vẫn luôn không nói gì lại hừ nhẹ một tiếng, nhìn thoáng qua Ngao Tuế. Có điều, sau đó đã thu ánh mắt lại, giống như đang suy tư điều gì.

Lần này, Ngao Tuế đã nắm chắc thắng lợi trong tay, lạnh lẽo như băng mà nhìn Tần Thọ, một cánh tay nâng lên. Nhưng rồi, hắn lại mắc tật cũ, không ra tay ngay lập tức, ngược lại tỏ vẻ mà nói một câu:

-Con thỏ kia, còn có di ngôn gì không?

Tần Thọ vừa nghe đã nhếch miệng cười nói:

-Có.

Ngao Tuế:

-Nói đi.

Tần Thọ quay đầu đáp:

-Con khỉ, xử hắn!

Lời vừa nói ra, tất cả đều kinh ngạc, Ngao Tuế cũng sửng sốt!

Trong trí nhớ của Ngao Tuế, con thỏ này ra mặt thay cho con khỉ, cho nên hắn nhận định theo bản năng rằng thực lực của con khỉ còn không bằng con thỏ, không đáng sợ, nên hắn cũng không coi ra gì.

Giờ con thỏ đột nhiên kêu con khỉ ra tay, hắn cũng có chút không hiểu được...

Nhưng một khắc sau, hắn đã hiểu ra rồi!

Vì một cây gậy vô cùng lớn đâm thẳng từ trên trời xuống! Hắn gầm lên một tiếng giận dữ muốn cản lại một chút, cuối cùng bi thương phát hiện ra căn bản là không chống được! Hắn bị cây gậy sắt lớn kia từ trên trời đè thẳng xuống. Trong khoảnh khắc sắp bị đập xuống đất, hắn vô cùng ai oán, hối hận, sầu khổ mà nhìn con thỏ mũm mĩm trên trời kia một cái.

Vừa đúng lúc nhìn thấy con thỏ đang giơ ngón giữa lên với hắn, nhe răng nhếch miệng mà cười.

Rầm!

Mặt đất nứt toác, một cây gậy sắt lớn dựng thẳng giữa trời đất, nguy nga như núi, không hề lay động!

Ngược lại, phía dưới cây gậy sắt lại truyền ra một giọng nói phẫn nộ:

-Thả ta ra!

Mọi người thấy vậy, vẻ mặt đầy sự kinh ngạc và mờ mịt. Kia là Tiểu Long Vương của Nam Hải có được tim của Chân Long đó! Hắn đã bộc phát ra toàn bộ thực lực, sắp có được một nửa sức lực của Thiên Tiên rồi, vậy mà mới tỏ vẻ chưa được ba giây đã bị trấn áp.

Nhưng rất nhanh mọi người đã tỉnh táo, ngẫm lại cuộc chiến đấu vừa rồi, hình như Tiểu Long Vương vẫn luôn là ra vẻ chưa quá ba giây đã bị đánh!

Ra vẻ chưa quá ba giây lại tiếp tục bị đánh!

Vậy thì lần cuối cùng này cũng có vẻ thuận lý thành chương rồi.

Tôn Ngộ Không bay lên trên cây gậy sắt, giơ một chân muốn đạp xuống.

Tần Thọ biết, cú đạp này mà giáng xuống, e là Ngao Tuế sẽ chết ngay lập tức.

Tuy quan hệ giữa Tần Thọ và Ngao Tuế chẳng ra làm sao, nhưng tưởng tượng kỹ càng thì từ khi quen Ngao Tuế đến giờ, hắn đều là người bị ức hiếp.

Điều quan trọng là, ba trăm năm rồi...

Đại môn Thiên Đình đóng chặt, Tam Tiên Lộ tan tành, tất cả trước mắt dường như đều là cảnh còn người mất. Tần Thọ vẫn vô cùng hoài niệm ba trăm năm trước, ngày cùng Hằng Nga náo loạn Thiên Đình.

Đây chính là tình cảm luyến lưu chuyện cũ...

Thực ra, khi vừa nhìn thấy Ngao Tuế, tâm trạng Tần Thọ rất vui sướng. Đó là cảm giác vui mừng khi cuối cùng cũng gặp được một cố nhân! Đồng thời, hắn có một loại ảo giác, nghĩ rằng cố nhân vẫn ở đây, hẳn là Thiên Đình cũng vẫn còn, Hằng Nga chắc cũng vẫn còn.

Vì đủ loại nguyên nhân, tuy trước đây quan hệ với Ngao Tuế chẳng ra làm sao, nhưng hiện giờ Tần Thọ thật sự không muốn để hắn cứ như vậy mà chết.

Vì thế, Tần Thọ nói:

-Con khỉ à, bỏ đi… tốt xấu gì cũng là cố nhân, đánh một trận xem như thân thiết, đánh chết thì quá đáng tiếc rồi.

Con khỉ nghĩ một hồi, cũng thu cái chân kia lại, có điều hắn không có ý định thu lại gậy vàng, rõ ràng là Ngao Tuế tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó thoát.



Bạn cần đăng nhập để bình luận