Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 230: Con thỏ còn sống (2)


Chương 230: Con thỏ còn sống (2)






Nghĩ đến đây, Tần Thọ nói:

-Nha đầu ngốc, lần trước nàng mặc y phục ta làm cho, những tiên tử kia không nói nhờ ta làm một bộ để mặc à? Chỉ cần nói số đo ba vòng, hoặc là tự ta tới đo đạc, cam đoan sẽ vừa người, giá cả vừa phải, già trẻ không gạt.

Hằng Nga cười nói:

-Em cũng đừng suy nghĩ chuyện này nữa, những tiên tử kia người nào không sống mấy vạn năm, nhàn rỗi không có chuyện gì làm đều sẽ làm nữ công. Thấy y phục em làm, lập tức khi trở về đều làm một bộ giống y như đúc!

-Nhưng mà giày em làm, các nàng cũng phải tốn chút tâm tư, bây giờ toàn bộ lớp học đều mặc bộ y phục đó.

Tần Thọ nghe xong, lập tức cuống lên:

-Bọn người này sao có thể như vậy chứ? Thỏ gia ta vất vất vả vả thiết kế y phục, còn chưa tính phí bản quyền của các nàng, bây giờ còn quang minh chính đại xâm phạm bản quyền? Thật chẳng ra gì!

-Ta không có cơ hội gặp Ngọc Đế, nếu không, nhất định phải cáo trạng!

-Thiên Đình lớn như vậy mà không hề biết bảo vệ bản quyền sao? Bảo hộ bản quyền tri thức sao?

-Chuyện này nếu để ở thế giới kia, chắc chắn cả nước sẽ tuyên bố đòi xử phạt.

Cái con thỏ này hoàn toàn quên đi, hắn mới là kẻ khốn kiếp xâm phạm bản quyền đầu tiên.

Hằng Nga nghe không hiểu Tần Thọ đang nói cái gì, nhưng mà có thể hiểu sơ sơ ý nghĩa, cười nói:

-Thôi mà, đừng hẹp hòi như thế. Bọn tỷ muội cũng đã nói, em thiết kế y phục rất đẹp, các nàng đang thương lượng, nếu có thời gian, sẽ cho em đi nói với các nàng về linh cảm thiết kế y phục gì đó. Thế nào, có đi hay không?

Tần Thọ cười ha ha nói:

-Không đi!

Hằng Nga nghe xong lập tức sửng sốt một chút. Nàng đã thấy qua con thỏ này lưu manh thế nào, có cơ hội gặp nhiều tiên tử nhiều mỹ nữ như vậy, thậm chí còn có cơ hội tiếp xúc thân mật, vậy mà hắn lại không đi? Chuyện này không phù hợp với tính cách con thỏ nha.

Hằng Nga nói:

-Thật sự không đi à, nơi đó có những tiên tử tỷ tỷ vô cùng xinh đẹp đó.

Tần Thọ hất đầu, chẳng thèm ngó tới mà nói:

-Trong mắt ta chỉ có tiểu muội ngốc nhà ta, còn những tiên tử khác như cặn bã! Có tiểu muội ngốc nhà ta là đẹp, còn lại đều xấu!

Hằng Nga nghe vậy, lập tức vui vẻ, tiếp tục hỏi:

-Thật sao? Vậy ngươi cảm thấy chỗ nào của ta là đẹp nhất?

Tần Thọ không chút do dự nói:

-Hoàn mỹ! Chỗ nào cũng đẹp!

Hằng Nga nói:

-Lấy một thí dụ đi!

Tần Thọ nói:

-Ngực to.

Khuôn mặt Hằng Nga đỏ lên, nói:

-Cái con thỏ chết tiệt nhà em, biết cái gì gọi là ngực to chứ?

Tần Thọ hùng hồn mà nói:

-Ngực nhỏ không có thịt, ngủ dậy cấn đến khó chịu. Ngực to nhiều thịt, ngủ dậy rất dễ chịu!

Hằng Nga không còn gì để nói… trong lòng mắng: “Quả nhiên là con thỏ!”

Nhưng mà, Hằng Nga vẫn dò xét nhìn chằm chằm Tần Thọ, hỏi:

-Ồ? Em từng ngủ qua ngực nhỏ à? Người nào? Ta có biết không?

Tần Thọ gần như không hề nghĩ ngợi mà nói:

-Nhiều mà, mấy sư phụ kia của ta, ta đều ôm qua rồi, ai cũng ngực phẳng, ngoại trừ xương cốt ra hoàn toàn không thấy chút thịt! Không thoải mái!

Hằng Nga phụt một tiếng bật cười:

-Đồ ngốc, đó là nam nhân, ngực ở đâu ra...

Sau đó Hằng Nga chớp mắt nói:

-Lần trước em đã ôm qua Hà tiên cô rồi, cảm giác thế nào?

Tần Thọ lập tức lắc đầu nói:

-Nếu không phải vì nàng, nàng ta có thể ôm ta sao? Ta nói cho nàng biết, từ khi ta sinh ra đến nay, trên mặt mang bốn chữ!

-Chữ gì?

Hằng Nga hỏi.

Tần Thọ nói:

-Liệt nam trong trắng!

Hằng Nga phụt một tiếng… cũng nhịn không được nữa, cười ngả nghiêng mà nói:

-Có quỷ mới tin chuyện ma quỷ của em, không được phép đổi chủ đề, nói, cảm giác thế nào? Ngực của tiên cô cũng rất lớn mà.

Tần Thọ nói:

-Khi đó chỉ nghĩ làm sao để trốn thoát được, không hề để ý đến cảm giác...

Hằng Nga nhìn chằm chằm Tần Thọ, Tần Thọ bình tĩnh, tâm không hoảng, mặt không đỏ đối mặt với Hằng Nga.

Nửa ngày sau, Hằng Nga hỏi:

-Vậy ta và Hà tiên cô ai đẹp hơn?

Tần Thọ lập tức nói:

-Nàng đẹp nhất! Chắc chắn là nàng đẹp nhất, nàng đẹp hơn tất cả, nàng là xinh đẹp nhất!

Hằng Nga không còn gì để nói… con thỏ chết tiệt này cũng phản ứng nhanh quá, nếu không phải hai người luôn sống cùng nhau, nàng sẽ nghi ngờ có phải kẻ chết tiệt này đã từng luyện qua.

Thậm chí, Hằng Nga còn hoài nghi những cạm bẫy mà nàng học từ đám tiểu tỷ muội hoàn toàn không dùng được...

Nửa ngày sau, Hằng Nga nói:

-Xem như em qua ải! Ta đi học, em thành thành thật thật ở nhà, đừng làm loạn nữa!

Tần Thọ đứng dậy, đứng nghiêm chào, nói:

-Nhất định! Ta sẽ tiện tay thiết kế một bộ y phục mới cho nàng!

-Được, không đẹp ta sẽ không mặc. - Hằng Nga nói.

Tần Thọ vội vàng nói:

-Áo ngực cũng nên thay mới đi?

Gương mặt xinh đẹp của Hằng Nga đỏ ửng, nghiêng đầu, khẽ ừ một tiếng.

Tần Thọ ngoáy lỗ tai, hỏi:

-Nàng nói cái gì?

-Ừ...

Giọng nói của Hằng Nga bé đến không thể nghe được.

-Lớn tiếng chút, chỉ có hai người chúng ta, nàng sợ cái gì? - Tần Thọ kêu lên.

Hằng Nga tức giận dậm chân nói:

-Em thích thì làm, không thì thôi đi! Đi đây!

Nói xong cứ thế mà bay lên, nhanh chóng rời đi.

Tần Thọ nhìn dáng vẻ thẹn thùng của Hằng Nga, cười lên ha hả...

Mua áo ngực cho muội tử, chọn lựa áo ngực, chuyện này có vẻ như chỉ những người thân thiết mới có tư cách thôi...

Tần Thọ đắc ý trong lòng...

Đồng thời trong lòng Tần Thọ cũng kiêu ngạo mà nói:

Học những kỹ năng sinh tồn vì muốn tìm bạn gái ở kiếp trước quả thật không phí công, đều dùng được, ha ha...

Cùng lúc đó, ở Thiên Đình, trong Lăng Tiêu Bảo Điện.

-Khởi bẩm Ngọc Đế, thần nghe nói bếp sau của Trù Thần có Hắc Long tác quái, suýt chút nữa đã gây tai họa cho tiên dân thành Thiên Dung. Thần phái người điều tra, phát hiện tất cả là vì con thỏ Tần Thọ trong Nguyệt Cung thả Hắc Long ra. Nhìn chung từ khi Tần Thọ tiến vào Thiên Đình đến nay, Văn Khúc Cung đánh người, sét đánh Thần Mộc Cốc, bếp sau của Trù Thần có Hắc Long… họa loạn không ngừng.

-Thần nghĩ là, Tần Thọ không nên hoạt động trong Thiên Đình nữa...

Lý Tịnh đi lên phía trước mà nói.

Chúng tiên nghe vậy ai cũng ngạc nhiên, hiển nhiên không ai nghĩ tới, lúc này chưa được bao lâu, mà Lý Tịnh đã đem con thỏ kia lên triều đình.

Có vài thần tiên cũng không nghĩ ra, chỉ một con thỏ mà thôi, có tài đức gì mà mỗi ngày đều bị đại nguyên soái tam quân nhớ mặt?

Người âm thầm nghe ngóng, sau khi nghe xong, chỉ cảm thấy con thỏ chỉ gây náo loạn một chút, cũng không đến mức bị đuổi khỏi Thiên Đình chứ?

Lúc này Văn Khúc Tinh bước ra khỏi hàng nói:

-Khởi bẩm Ngọc Đế, Tần Thọ là đệ tử của tiểu thần, tiểu thần vô cùng hiểu rõ. Mặc dù tính cách của Tần Thọ ngang bướng, nhưng cũng là người trọng tình trọng nghĩa. Ngày đó có tranh cãi trong Văn Khúc Cung, cũng là vì giúp đỡ nữ nhi Lý Trinh Anh của Thiên Vương, mà thiên lôi mới đánh Thần Mộc Cốc...

Lỗ Ban bước ra khỏi hàng nói:

-Khởi bẩm Ngọc Đế, mà thiên lôi này không biết từ đâu tới, đến bây giờ không hề có chút manh mối, chuyện này cũng không thể trách Tần Thọ được.

Trù Thần gần như chưa từng xuất hiện ở triều đình, hôm nay cũng đến, cũng bước ra khỏi hàng nói:

-Khởi bẩm Ngọc Đế, họa của Hắc Long kia là do tiểu thần sai, lầm tin nên bị một lão già lừa đảo, tưởng rằng là Bạo Long, ai ngờ lại là Nghiệt Long làm loạn hạ giới.

-Tiểu thần không thẩm tra, là tội của tiểu thần.

-Hơn nữa, cũng là tiểu thần bảo Tần Thọ đi vào trong động thấy thích gì thì lấy, muốn làm gì thì làm.

-Tần Thọ không biết Hắc Long chưa chết, mới gây nên đại họa, nhưng mà tất cả nguyên nhân đều bởi vì tiểu thần không làm hết chức trách.

Bạn cần đăng nhập để bình luận