Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 334: Thỏ vờn rùa


Chương 334: Thỏ vờn rùa





Rùa thừa tướng nhìn thấy, lập tức rụt cổ vào mai rùa, thoát một kiếp.

-Này! Tên khốn kiếp nhà ngươi, còn dám rụt cổ! Thỏ gia ta đây không ngờ đấy, xem ngươi phản ứng nhanh hay ta ra tay chuẩn!

Sau đó, Tần Thọ cũng không gấp, thong thả dùng roi ngựa đập liên tục vào đầu của Rùa thừa tướng.

Rùa thừa tướng cứ chui ra rụt vào, dùng thực lực chứng minh cho Tần Thọ thấy, ở phương diện nấp hang hắn siêu mạnh mẽ và linh hoạt.

Tần Thọ đập hơn trăm lần vẫn không trúng, nhưng hắn vẫn không tức giận, cười lạnh:

-Ta xem ngươi có thể ra vào bao nhiêu lần!

Sau hơn 300 lần...

Rùa thừa tướng sao bay đầy đầu, có cảm giác bụng cồn cào, nhịn không nổi, nôn ra hết rồi!

Tần Thọ thấy vậy, hét lên kinh hãi:

-Mẹ nó... này này, bắn trúng rồi!

Thừa tướng rùa tức giận:

-Con thỏ chết tiệt, ngươi đừng có quá đáng! Phía trước là Thuỷ Tinh Cung, đến đó rồi ta cho ngươi đẹp mặt!

Tần Thọ theo lời, nhìn về phía trước, quả nhiên, dưới đáy biển, xuất hiện một khu vực được chạm khắc bằng pha lê với màu sắc cổ kính, ngay cổng có một cánh cửa lớn, trên đó viết:

-Đông Hải Long Cung!

Trên toà cung điện lớn nhất có trên một tấm biển, trên tấm biển có ba chữ lớn - Thuỷ Tinh Cung!

Tần Thọ nhìn ra xa, không quay đầu, mặt nghệt ra:

-Đây là Thuỷ Tinh Cung! Là... là thật!

Rùa thừa tướng không ngờ rằng, con thỏ vừa nhìn Thuỷ Tinh Cung, vừa nghệt mặt ra, vậy mà lại ra tay đánh lén, vung roi ngựa đập vào cổ hắn!

Rùa thừa tướng hét lớn:

-Con thỏ kia, ngươi quá đáng!

Không đợi Rùa thừa tướng nói xong, đã thấy con thỏ xông lên đá hắn lật ngửa trên đất, sau đó đạp lên mai rùa, cười lớn:

-Ta quá đáng? Thỏ gia ta hôm nay đến đây để thương lượng với Long Vương chuyện mượn tay rồng tạo mưa, các ngươi thì hay rồi, vừa gặp đã đánh đánh giết giết! Nói xem là ai quá đáng! Nói cho các ngươi biết, chuyện này làm lớn cỡ nào, thì cũng là thỏ gia ta có lý! Ta hôm nay nhất định phải đến Thuỷ Tinh Cung gặp lão cá chạch của Đông Hải, xem xem rốt cuộc lão tính chuyện này thế nào!

Vừa nói, Tần Thọ vừa dùng sức dẫm, như dẫm cái ván trượt vậy, một tay nắm vòng roi ngựa qua cổ Rùa thừa tướng, hai chân dẫm lên mai xuôi theo con sóng tiến về Thuỷ Tinh Cung!

-Báo! Long Vương, con thỏ kia đánh tới đây rồi!

Ngay lúc này, binh tôm xông vào Thuỷ Tinh Cung báo cáo!

Long Vương nghe được, nổi giận:

-Đồ vô dụng! Nhiều người như vậy mà không bắt được một con thỏ?!

Ngao Anh:

-Cha, bây giờ vẫn kịp dừng tay.

Ngao Bính phản bác:

-Cha, con thỏ kia khá kỳ dị, thuỷ tộc không thể bắt nổi hắn, cha vẫn nên đích thân ra tay thì hơn!

Ngao Quảng gật đầu:

-Ta đi dạy dỗ con...

Chưa kịp dứt lời, chỉ nghe tiếng uỳnh, tường thành nổ tung, kế tiếp là tiếng kêu thảm thiết:

-Đầu của ta!

Ngao Quảng vung tay, sóng nước lướt qua, tất cả bụi bẩn tan biến trong phút chốc, lộ ra lỗ hổng lớn!

Chỉ thấy con thỏ cưỡi Rùa thừa tướng, vừa nắm roi ngựa vừa nói:

- y da, đến nơi rồi!

-Con thỏ kia! Ngươi đừng có ăn hiếp người quá đáng! Ngươi tưởng Long Cung là chốn không người sao?!

Đông Hải Long Vương Ngao Quảng vỗ long ỷ, đứng phắt dậy cả giận quát!

Tần Thọ chuyển mắt, dậm chân:

-Hứ! Đông Hải Long Vương, ngươi đừng ngậm máu phun người, là ai quá đáng? Thỏ gia ta đang tắm biển, con cá chạch kia liền đem quân tới bao vây ta, chuyện này tính thế nào? Ta tốt bụng xuống đây tìm ngươi nói đạo lý, ngươi lại để con rùa khốn kiếp này đem quân giết ta, lại tính như nào? Thế nào? Tứ Hải Long Vương ngươi lợi hại lắm đúng không có thể tuỳ lúc đánh chiếm thiên giới hử? Các ngươi thật kiêu ngạo, hoàn toàn không để Ngọc Đế vào mắt?

Con thỏ hùng hồn, bản lĩnh đổi trắng thay đen của hắn cũng không thua ai.

Đông Hải Long Vương dù tức giận, nhưng hắn cũng biết rõ, chuyện này đúng thật là bọn hắn có lỗi trước. Mặc dù con thỏ này không có ý tốt, nhưng lúc hắn đến, cũng chưa phạm phải chuyện gì lớn, Ngao Bính lại dẫn quân đi bắt người, nếu làm lớn chuyện này, người đuối lý chính là bọn hắn.

-Con thỏ kia, rõ ràng là ngươi xúc phạm long tộc ta cho nên ta mới bắt ngươi, chuyện này làm lớn, ta mới là người có lý! - Ngao Bính nói.

Đông Hải Long Vương:

-Con thỏ, ngươi còn gì để nói?

Tần Thọ bĩu môi, dùng chân lật ngược Rùa thừa tướng lại, đặt mông ngồi lên mai rùa, bắt chéo chân:

-Nhiều lời vô ích, nếu các ngươi đã thấy các ngươi đúng, có dám cùng ta lên Thiên Đình, đến Lăng Tiêu Bảo Điện đối chất không?

Đông Hải Long Vương cười lạnh:

-Đây là địa bàn của ta, ngươi dám mạo phạm, còn cần lên trời sao? Ngươi ở lại đây đi!

Đông Hải Long Vương nói xong, phất tay áo, động thủ!

Ngay lúc này, đột nhiên có tiếng hô truyền tới:

-Hai vị bớt giận!

Tần Thọ và Đông Hải Long Vương ngẩng đầu, thấy Thái Bạch Kim Tinh một thân áo trắng, râu tóc bạc phơ đang đáp xuống.

-Thái Bạch Tinh Quân, ngươi đến thật đúng lúc, giúp ta phân xử đi! Con thỏ này đập phá Đông Hải Long Cung, ngươi nói xem nên làm thế nào?

Đông Hải Long Vương vừa thấy Thái Bạch Kim Tinh lập tức cáo trạng.

Ngao Bính tiếp câu:

-Đúng đúng! Tinh Quân người phải làm chủ cho chúng ta!

Tần Thọ cười nhếch môi, bắt chéo chân trên mai rùa, Rùa thừa tướng động cũng không dám động, lúc nãy bị siết chặt cổ, đến giờ vẫn đau, rụt cổ lại, không dám ló ra, sợ bị con thỏ này bắt được, lại bị đánh bay.

Thái Bạch Kim Tinh cười gật đầu, nói với Tần Thọ:

-Con thỏ, ngươi lại lén lút hạ giới rồi.

Tần Thọ lắc đầu:

-Tinh Quân, ngài đừng nói bậy, ta đây là đang hạ giới điều tra.

Vừa nói, Tần Thọ vừa lấy lệnh bài của Nhật Dạ Du Thần cầm trên tay:

-Dù chỉ là công việc tạm thời, nhưng ta vẫn được cấp phép đàng hoàng.

Thái Bạch Kim Tinh cười khổ:

-Lệnh bài này không phải ngươi trộm, nhưng cũng không được coi là hợp pháp. Con thỏ, sau khi quay về, ngươi phải nộp lệnh bài này lại, cũng không được tiếp tục làm loạn nữa.

Tần Thọ nghe xong liền không vui:

-Như vậy sao mà được? Thỏ gia ta đây cực khổ lắm mới lấy được tấm lệnh bài này, ngươi nói lấy là lấy à?

Thái Bạch Kim Tinh nói:

-Đây là lệnh bài của thiên thần, vốn dĩ là đồ của Thiên Đình, lấy đi, cũng chẳng có gì kì lạ nhỉ?

Tần Thọ cất vào Hắc Ma Thần Hạp của mình:

-Không được! Thỏ gia ta không dễ gì lấy được bảo vật như vậy, các ngươi cái gì cũng không làm, cứ vậy mà muốn lấy? Không cho!

Thái Bạch Kim Tinh:

-Con thỏ, đừng quên là, ngươi còn nợ ta cái ơn.

Tần Thọ nghe xong, đứng chết lặng, mặt mũi nhắn nhó:

-Được thôi... ai bảo ta nợ ngươi chứ? Trở về sẽ đưa cho ngươi, như vậy được chưa?

Thái Bạch Kim Tinh cười:

-Nên thế.

Đông Hải Long Vương Ngao Bính thấy vậy, cau mày, hắn nhớ là, địa vị của Tứ Hải Long Vương tuy không cao, nhưng lại được Thiên Đình đối đãi khá tốt.

Bình thường, làm gì có yêu vương, hay thiên thần nào dám đập phá Long Cung như vậy, bởi vì chắc chắn Thiên Đình sẽ đứng về phía bọn họ. Tuy không bị tiêu diệt, nhưng ít nhất phải bồi thường.

Đặc biệt là Thái Bạch Kim Tinh, đã giúp bọn họ rất nhiều lần...

Nhưng hôm nay, phản ứng của Thái Bạch Kim Tinh thật khác thường, hắn đã cáo trạng rồi tại sao Thái Bạch Kim Tinh vẫn không quản chứ? Ngược lại cùng con thỏ kia trò chuyện thân thiết, bảo là con thỏ ấy lén hạ giới, nhưng lại không có ý trách phạt, cũng không truy cứu chuyện náo loạn Long Cung... Chuyện này... có vấn đề!


Bạn cần đăng nhập để bình luận