Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 272: Vô cùng nhục nhã



Chương 272: Vô cùng nhục nhã





Tần Thọ cũng không nghĩ quá nhiều, vung tay lên, trong tay có thêm một mớ dây thép lớn, nói:

-Nào, mở nắp nồi ra, thỏ gia ta tắm qua cho ngươi. Những cái nhọ nồi của ngươi cũng không nên hoang phí...

Lò Bát Quái nhìn khối dây thép kì lạ trong tay Tần Thọ nói:

-Chờ chút, thứ này là gì đấy?

Tần Thọ vung dây thép trong tay:

-Quả cầu vui vẻ của phú bà, sao đấy? Chưa từng thấy à?

-Không phải, ngươi muốn dùng cái này rửa ta đấy à? - Lò Bát Quái nói một cách kỳ quái.

-Không thì sao? - Tần Thọ hỏi như thể đương nhiên.

Lò Bát Quái oan ức nói:

-Ta là Lò Bát Quái của Đạo Tổ, ngươi lại đối xử với ta như vậy?

Tần Thọ nói:

-Chớ kích động, ta có quả cầu vui vẻ của phú bà, bảo bối mà người có tiền dùng để chăm sóc bạn trai nhỏ. Hôm nay cho ngươi dùng, cũng là chăm sóc ngươi tuyệt đối.

Lò Bát Quái vội vàng nói:

-Đừng đừng đừng... quên đi, ngươi đừng chăm sóc ta. Mấy cái nhọ nồi của ta, ta sẽ không để nó rớt xuống, tuyệt đối nó sẽ không rơi xuống. Ngươi cũng đừng nghĩ, ta không có chút bản lĩnh này, nếu không đan dược đó đều biến thành độc dược rồi...

Tần Thọ ngẫm lại, quả là có chút đạo lý...

Lò Bát Quái lại nói:

-Hơn nữa, mấy con linh thú này, giống như bảo vật trong trời đất, ngươi nấu ăn cũng được, làm gì cũng được, vừa chưng vừa luộc, dinh dưỡng cũng không mất, để sát mặt trong lò, sớm muộn cũng có nhọ nồi. Lẽ nào ngày nào ngươi cũng tắm giúp ta?

Tần Thọ ngẫm lại thấy cũng có lý...

Tần Thọ không rửa nồi nữa, cầm con quái vật giống con mèo lớn ném vào trong nồi, sau đó bắt đầu đổ nước tương vào, vỗ vào Lò Bát Quái nói:

-Đóng kín, đun nóng đi!

-Ạch... Nước tương này của ngươi là chuẩn bị cho nó?

Lò Bát Quái ngạc nhiên.

Tần Thọ nói:

-Dùng được cả hai, sao vậy? Ngươi muốn thử?

Lò Bát Quái liền ngậm miệng hẳn...

Sau đó nó nghe Tần Thọ nói:

-Đúng một canh giờ, nhớ kỹ, ta muốn luộc cho da thịt nó rã khỏi xương, thế nhưng thịt không được nấu già quá, phải mềm thịt nhiều nước. Nước tương nhất định phải thấm vị, còn nữa, để cho nó cay một tí...

Tần Thọ cằn nhằn, nói xong một đống yêu cầu, sau khi nói xong vỗ vào cái lò nói:

-Nghe hiểu không?

Lò Bát Quái một bụng oan ức nói:

-Rốt cuộc ngươi coi ta là cái gì? Nồi nhà người ta cũng không yêu cầu cao vậy chứ?

Tần Thọ cười nói:

-Đương nhiên là nồi cơm điện thông minh có thể điều khiển bằng lời nói rồi...

-Hức… đó là cái gì?

-Không biết cũng đừng hỏi, nấu ăn đi!

Lò Bát Quái bất lực, trong lò tự động có lửa cháy lên, bắt đầu nấu con mèo lớn kia...

Kết quả vừa đun một cái, Lò Bát Quái kinh ngạc hô lên:

-Ta biết đây là cái gì rồi!

-Là cái gì? - Tần Thọ tò mò hỏi.

Lò Bát Quái run lập cập, nói từng chữ từng chữ:

-Bạch... Hổ!

Tần Thọ vừa nghe, thật sự sợ hết hồn!

Tứ Tượng Thần Thú, Thanh Long Bạch Hổ Chu Tước Huyền Vũ đại diện cho thần ở bốn phương! Hình tượng của cả bầu trời, cũng là bốn chòm sao đứng đầu tứ phương!

Lẽ nào nữ tử đó giết thiên thần?

Có điều Lò Bát Quái lập tức nói:

-Không phải Bạch Hổ cấp bậc thiên thần, là thiên đình nuôi, không có linh trí, thế nhưng là loại có sức chiến đấu rất mạnh! Thật ra thiên đình nuôi rất nhiều thần thú không có linh trí, những thần thú này chia cho các quân đội lớn, phối hợp tác chiến với các đội quân, sức chiến đấu kinh người. Theo ta được biết, thiên đình có tứ thần quân, chính là người dẫn theo đội quân là một đám Tứ Tượng Thần Thú... đương nhiên, những con này tuy nói là Tứ Tượng Thần Thú, nhưng huyết thống rất mỏng manh, cũng không phải huyết thống thuần chủng... Nhưng ngụy thần thú như vậy, cũng có nhiều thân tiên thích, có vài người sẽ nuôi một con làm vật cưỡi hay sủng vậy, có điều đại đa số chỉ là dáng vẻ giống mà thôi.

Dù sao, không có thực lực, tùy tiện dưỡng một hậu thế của Tứ Tượng Thần Thú làm sủng vật là tìm đường chết.

Đây cũng là có một lần một vị bồ tát cưỡi Bạch Hổ tới bái kiến đạo tổ, ta nghe tiểu tăng đi theo ngài ấy nói. Con đó, chắc là loại được nuôi dưỡng, có điều không biết thực hư thế nào...

-Nuôi làm sủng vậy? Nói cách khác, chúng ta đang nấu sủng vật của người khác? - Tần Thọ ngạc nhiên.

Lò Bát Quái nói:

-Ừ...

Tần Thọ có hơi cạn lời, nấu sủng vật của người ta, vậy thì chủ nhân của sủng vật có chịu không?

Có điều lại nghĩ thêm, nữ tử đó mạnh hơn, ai dám tìm nàng ta tính sổ?

Nếu thật có người tìm tới cửa, phỏng chừng nữ nhân này có thể nấu luôn chủ nhân của Bạch Hổ làm canh uống...

Thế nhưng, nếu như đối phương không dám tìm nữ nhân đó gây sự, lại gây với hắn thì sao?

Tần Thọ thở dài, nghĩ có thời gian phải tới thăm hỏi Hạo Thiên Khuyển, cái phiền phức to thế này, không thể nào mình hắn gánh được!

Đang nói chuyện, trong Lò Bát Quái đã bay ra mùi thơm...

Tần Thọ vừa ngửi, trợn mắt lên, kêu lên:

-Thơm vậy ư? Nước miếng ta đều rớt ra rồi...

Lò Bát Quái cũng kinh ngạc kêu lên:

-Trời, ta nấu món ăn hóa ra lại thơm như vậy?

Mùi thơm này béo mà không ngấy, thơm nồng mang theo mê hoặc vô tận, mùi thơm ngày càng đậm, gió thổi không tan! Hoặc là nói, gió thổi vẫn không khiến mùi bay đi nhiều lắm!

Tần Thọ cũng ngồi không yên nữa, cật lực nuốt nước bọt, kêu lên:

-Không được rồi, mau cho ta nếm thử!

-Ngươi dám!

Đúng lúc này, trong đại điện bằng xương trắng truyền ra âm thanh bá đạo của nữ tử.

Tần Thọ vừa nghe thấy thì lập tức dừng chân lại...

Lò Bát Quái thấy vậy, bỗng nhiên vui vẻ, cũng không mở nắp lên nữa, thân lò bằng đồng bỗng nhiên trong suốt, thịt Bạch Hổ đã được nấu chín gần ngay trước mắt!

Tần Thọ cũng lần đầu trông thấy Lò Bát Quái nấu ăn như thế nào, bên trong hóa ra không có lửa!

Bái Quái tức là tám loại sức mạnh, địa hỏa thủy phong nhiệt độ không ngừng biến hóa, đưa hỏa khí vào trong cơ thể Bạch Hổ, dường như đều luyện hóa hết máu thịt toàn thân của Bạch Hổ, khiến cho mỡ tí tách chảy xuống...

Càng quá đáng hơn là, quẻ chữ trên Lò Bát Quái sáng lên, sau đó thổi ra từng luồng gió, mang theo vị thơm ngập trời đất bay vào trong mũi...

Bay tới độ Tần Thọ không ngừng nuốt nước bọt, cuối cùng gào lên một tiếng, kêu lên:

-Không chịu được nữa, thơm quá, thỏ gia ta phải nếm trước một miếng!

Đang nói chuyện, Tần Thọ đã xông lên trên, tung người một cái!

Oành!

Giống như miếng bánh đập lên tấm sắt, con thỏ béo úp sấp trên Lò Bát Quái, nằm nửa ngày, mới dần trượt xuống, có thể thấy được mức độ va chạm lớn thế nào!

-Ô ha ha… con thỏ, ngươi cứ vậy mà từ bỏ à? Thơm lắm đấy! Mau tới ăn đi! Ha ha...

Lò Bát Quái cực kỳ đắc ý kêu lên.

Một khắc sau, thỏ lại leo lên, cưỡi trên Lò Bát Quái hét:

-Mở nắp, thỏ gia muốn ăn thịt! Nếu không sẽ ăn ngươi!

Vừa nói, vừa há miệng rộng, cắn một cái lên nắp của Lò Bát Quái!

Lò Bát Quái thật sự sợ hết hồn, có chút hối hận vì khiêu khích con thỏ này, hắn mà cạp xuống một cái là mất mạng rồi!

Đúng lúc này, một cánh tay ngọc nhỏ dài duỗi tới, một phát tóm chặt tai thỏ.

Rắc!

Tần Thọ vì bị kéo lấy lỗ tai, cắn một miếng vô ích, cả giận nói:

-Ai vậy?

-Con thỏ, đây là bữa trưa của ta.

Nữ tử không biết xuất hiện sau Tần Thọ lúc nào, tiện tay ném một cái, con thỏ đã nằm trên đất.




Bạn cần đăng nhập để bình luận