Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 601: Đồ ăn dành cho ta


Chương 601: Đồ ăn dành cho ta





Tần Thọ nhiều lần nghĩ muốn giúp bà lau đi, về sau cảm thấy cô nam quả nữ nếu như hành động như vậy thì không phải đạo, thế là đưa một cái khăn tới.

Kết quả Mạnh Bà lại thật sự rơi vào bên trong hồi ức của mình, Tần Thọ đưa tay ra cả nửa ngày, cuối cùng cánh tay đều đã tê rồi nhưng Mạnh Bà cũng không nhìn thấy!

Tần Thọ khổ sở phát hiện, hiện tại hắn thu tay lại cũng không được, mà không thu tay lại cũng không được.

Thu lại, vạn nhất Mạnh Bà nhìn thấy hắn thu tay lại thì không phải là rất xẩu hổ sao.

Không thu lại thì cánh tay thật tê mà!

Ngay lúc Tần Thọ cắn răng định thu tay lại thì bỗng nhiên Mạnh Bà cúi đầu, nhìn khăn tay trong tay Tần Thọ, kinh ngạc, sau đó cười ha ha, rồi xoa xoa nước mắt ở khóe mắt nói:

-Cảm ơn.

Tần Thọ lập tức có cảm giác được giải thoát, vung canh tay lên giống như là đang chuyển tay, rồi nói:

-Ta phải cảm ơn người mới đúng.

Mạnh Bà không hiểu hỏi:

-Vì sao cảm ơn ta?

Tần Thọ vội ho một tiếng, nói tránh đi:

-Không nói cái này nữa, cái kia… vừa rồi người nghĩ đến cái gì vậy?

Mạnh Bà nói:

-Nghĩ đến một đoạn hồi ức muốn quên đi mà không quên được, con thỏ, ngươi có hồi ức này không?

Tần Thọ ngửa đầu nhìn trời, lật ký ức trong đầu mình một lần, ở chỗ sâu nhất trong trí nhớ của hắn là những ngày tháng ở cùng Tần lão gia tử, lại có Hằng Nga, còn có đám sư phụ ở Thiên Đình kia, mỗi một đoạn hồi ức đều vô cùng ấm áp vui vẻ. Nhất là bây giờ, sau khi tách ra khỏi mọi người, những ký ức này càng ngày càng trân quý… Thế là Tần Thọ lắc đầu nói:

-Không có… ký ức của ta đều rất quý giá, hận không thể mỗi một giây một phút đều nhớ nó một cách rõ ràng, nhớ một đời.

Mạnh Bà hâm mộ nói:

-Thật là ghen tị với ngươi…

Nói xong, Mạnh Bà đứng lên nói:

-Xuống dưới ngồi một chút đi, hẳn là nồi canh mới cũng sắp xong rồi.

Tần Thọ gật gật đầu, theo Mạnh Bà đi xuống.

Dưới mặt đất cũng không như Tần Thọ tưởng tượng, hoàn toàn khác xa với hoàn cảnh dơ dáy bẩn thỉu trong phim ảnh của Châu Âu Vu ở Địa Cầu. Sau khi xuống dưới Tần Thọ mới phát hiện, phía dưới này còn có một thiên động khác, một cái động lớn rất rộng rãi, bên trong động đá vôi có cầu nhỏ nước chảy, còn có một tòa trang viên không lớn cũng không nhỏ.

Trong trang viên, có một con gà mái đang mang theo một đám gà con đi đào hố tìm đồ ăn ở khắp nơi, mọt con chó vàng đang le đầu lưỡi nằm rạp trên mặt đất, thở hổn hển, trong vườn trồng cà rốt, cải trắng, rau canh, còn có con bướm đang múa.

Bên trên hàng cao nhất treo một viên Dạ Minh Châu cực lớn, chiếu toàn bộ nham thạch trong động sáng như ban ngày!

Toàn bộ trang viên được bố trí rất hợp lý, dường như mỗi một đóa hoa, mỗi một cây cỏ ở nơi đó, đều được người thiết kế tỉ mỉ.

Điều làm cho Tần Thọ không biết nên khóc hay nên cười nhất chính là, trên nóc phòng còn treo một đóa hoa cực lớn, bông hoa kia mềm oặt ghé vào trên nóc nhà, cũng không biết là đã chết, hay là đó là do trời sinh ra đã thế.

Có điều nói tóm lại, mỗi một cây hoa cọng cỏ ở nơi này hoàn toàn không hòa hợp được với khí tức của Mạnh Bà, nơi này là thanh xuân sức sống, nhưng mà cả người Mạnh Bà khiến cho người ta có cảm giác âm u đầy tử khí.

Tần Thọ có hơi hoài nghi, nơi này thật sự là nhà Mạnh Bà hay là Mạnh Bà đã giết nữ chủ nhân của nơi này chiếm thành của mình?

Đương nhiên, nghĩ lại suy nghĩ phía sau rất không có khả năng, bởi vì Mạnh Bà đã ở đây rất nhiều năm…

Đây là sau khi Tần thọ đi xuống Địa Phủ, lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác của ban ngày, cũng là lần đầu tiên cảm giác được hương vị khói lửa nhân gian, lập tức có loại cực kỳ thân thiết.

Mạnh Bà đi ở phía trước, vừa đi vừa nói:

-Hàn xá đơn sơ, Nhật Dạ Du Thần chớ trách tội.

Tần Thọ cười khổ nói:

-Nếu như nơi này của ngài gọi là đơn sơ, thì chỗ ở của Ngụy Chinh, Chung Quỳ chính là ổ chó. Vẫn là nơi này tốt, thoải mái…

Tần Thọ duỗi hai tay ra, sắc mặt hài lòng, tùy tiện lấy một cái ghế đến, nằm trong sân phơi dưới ánh sáng của Dạ Minh Châu.

Mạnh Bà thấy thế mỉm cười, vung tay lên, một cái nồi lớn từ trong phòng bay ra, bên trong nồi bốc lên bọt ùng ục, đồng thời có một cỗ mùi thơm nồng đậm bay qua, sau khi Tần Thọ ngửi một cái liền nhảy dựng lên, kêu:

-Canh cay của người Hồ! Tăng thêm nguyên liệu! Vị thật đậm!

Mạnh Bà cười nói:

-Ta thử điều chỉnh mấy loại nguyên liệu trong đó, tăng cường thêm một chút năng lực xóa đi ký ức.

-Chỉ tăng cường thêm một chút à?

Tần Thọ có chút ghét bỏ nói.

Mạnh Bà trừng Tần Thọ một cái nói:

-Ngươi đây là có ý gì? Canh Mạnh Bà này của ta đã điều chế mấy vạn năm nay, công thức vẫn luôn được củng cố. Đã sớm là gậy dài trăm thước! Muốn tiến thêm một bước nữa là cực kỳ khó khăn, có thể tăng thêm một chút, đã quả thực là không dễ rồi.

Tần Thọ biết mình nói sai, vội vàng nhận sai.

Mạnh Bà liếc Tần Thọ một cái, lúc này chỉ vào bên trong nồi canh Mạnh Bà nói:

-Còn dám uống…

Chưa đợi Mạnh Bà nói xong, đã thấy con thỏ chết tiệt này cực kỳ tự giác cầm thìa lên, múc một thìa, cho vào miệng uống.

Thấy cảnh này, Mạnh Bà không còn gì để nói. Thực ta, nàng tìm đến Tần Thọ, hoàn toàn là muốn để còn thỏ giúp mình làm thí nghiệm. Kết quả bà còn chưa nói, con thỏ đã uống trước, khiến bà không biết hiện tại có nên nói là con thỏ này thức thời hay không. Hay nên nói là con thỏ này không có lễ phép, không có xin phép đã tùy tiện uống…

Lúc này Tần Thọ híp mắt, một bộ dạng say mê.

Nhìn thấy biểu tình này, Mạnh Bà thở dài, bà biết, tám phần là vô hiệu với con thỏ chết tiệt này, nếu không thì sắc mặt ngu ngốc này cũng không phải kiểu ngu ngốc như thế.

Mạnh Bà hỏi:

-Con thỏ, ngươi có cảm thấy cái canh này khác biệt ở đâu không?

Tần Thọ chẹp chẹp miệng nói:

Muối nhiều, có điều ta ăn mặn, tổng thể mà nói thì đây là đồ ăn dành cho ta!

Mạnh Bà trực tiếp đoạt lấy thìa, đánh Tần Thọ, đập mạnh đến mức trên trán Tần Thọ đỏ lên, hầm hừ nói:

-Ta để ngươi giúp ta nếm là để xem công dụng của canh này khác biệt ở đâu, không phải là xem hương vị khác biệt ở đâu!

Tần Thọ đau khổ thả thả tay nói:

-Bà bà, cái này của ngài… Ta là một kẻ hay ăn, cũng không phải ấm sắc thuốc.

-Được rồi, là ta đã làm khó ngươi rồi. Biết vì sao ta phải gặp ngươi không?

Tần Thọ lắc đầu.

Mạnh Bà nói:

-Muốn nghe chuyện xưa không?

Tần Thọ tiếp tục lắc đầu.

Mạnh Bà sững sờ, dở khóc dở cười hỏi:

-Vì sao lại không nghe?


Bạn cần đăng nhập để bình luận