Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 514: Hoàng Long đạo nhân muốn khóc


Chương 514: Hoàng Long đạo nhân muốn khóc





Hoàng Long đạo nhân xoa xoa lông mày, sau đó kiễng chân nhìn về phương hướng mà Tần Thọ rời đi, sau khi xác định con thỏ chết tiệt này đã đi xa rồi, hắn ta đột nhiên xoay người dọa Cổn Cổn sợ đến nỗi đặt mông ngồi ở dưới đất, há to miệng quên ăn lá trúc trong miệng.

Sau đó Hoàng Long đạo nhân nâng Cổn Cổn lên, bay lên trời nhanh chân bỏ chạy!

Cổn Cổn trợn tròn mắt, hiển nhiên nó hoàn toàn không hiểu rõ tại sao đạo nhân hung ác này lại đột nhiên bỏ chạy. Không phải hắn muốn dùng con thỏ để uy hiếp nó sao? Sao lại không quan tâm đến con thỏ mà bỏ chạy rồi?

Không đợi Cổn Cổn kịp phản ứng thì nghe thấy tiếng gầm thét:

-Ta biết ngay cháu trai rùa ngươi muốn quăng ta đi mà! Ngươi đường đường là thần tiên mà muốn ăn cơm sao? Ăn ông nội ngươi ấy! Ngươi muốn quăng ta ra để chuồn đi thì có!

Gần như là cùng lúc, Hoàng Long đạo nhân cảm thấy trên quần có treo một đồ vật nặng trĩu, đồ vật kia còn đang trèo lên trên! Cúi đầu nhìn rõ ràng là con thỏ chết tiệt vừa mới rời đi kia!

Hoàng Long đạo nhân tức giận nói:

-Con thỏ, người của bần đạo mà ngươi cũng bò được sao? Đi xuống, nếu không bần đạo sẽ giết ngươi!

Nhưng mà, con thỏ này không sợ, cứng cổ kêu lên:

-Tới đây, tới đánh ta đi! Cầu xin ngươi hãy giết ta! Đến đây đi! Baby!

Sau đó con thỏ này còn gật gù đắc ý khiêu khích hắn ta, dáng vẻ như muốn ăn đòn, Hoàng Long đạo nhân suýt nữa không nhịn được muốn cho hắn một cái tát hung ác!

Không thể chạy thoát, Hoàng Long đạo nhân lại lần nữa đành phải hạ xuống, tức giận nói:

-Con thỏ, bảo ngươi đi tìm đồ ăn, ngươi lại quay về làm gì?

Trước đó con thỏ còn hơi sợ hắn ta, bây giờ lột xác thay đổi, như ông cụ non nằm sấp ở trên mặt đất, lông mày nhướng lên nói:

-Ăn ông nội ngươi ấy! Thỏ gia ta đói, ngươi có gì ngon không cho thỏ gia ta hai miếng. Yên tâm, thỏ gia ta không kén chọn, mười nghìn hồng linh tinh làm nền tảng.

Hoàng Long đạo nhân tức đến nỗi râu ria cũng nhếch lên tức giận nói:

-Con thỏ!

Tần Thọ dựng lỗ tai lên, dùng giọng nói cao hơn kêu lên:

-Kêu cái gì? Ngươi kêu cái gì chứ? Ngươi còn muốn đánh ta thế nào hả? Có bản lĩnh thì ngươi đánh ta đi! Thỏ gia ta sẽ không bỏ chạy mà ở nguyên chỗ này!

Hoàng Long đạo nhân giơ cao tay phải, Tần Thọ bèn đưa cái mông to mọng về phía hắn ta, cái đuôi nhỏ còn rung rung...

Hoàng Long đạo nhân tức giận đỏ bừng cả mặt...

Cổn Cổn ở bên cạnh sững sờ nhìn một người một con thỏ, nó không rõ tình huống trước mặt cho lắm.

Một lúc sau, Hoàng Long đạo nhân hừ hừ nói:

-Con thỏ chết tiệt, thượng thiên có đức là bình thường...

-Đức ông nội ngươi ấy! Bình thường cái rắm! Những yêu quái dọc đường đi bị ngươi đánh còn ít sao? - Tần Thọ không nể mặt hắn, há mồm mắng.

Khuôn mặt đỏ bừng của Hoàng Long đạo nhân cũng sắp trở nên đen thui, hiển nhiên là rất tức giận.

Con thỏ lại vặn vẹo uốn éo cái mông nói:

-Còn muốn đánh nữa hay không? Không đánh thì thỏ gia ta đứng dậy đó!

Hoàng Long đạo nhân nói:

-Đó là ai?

Tần Thọ ngẩng đầu, Hoàng Long đạo nhân nhấc chân đá:

-Cút đi!

Bịch!

Ngao ngao...

-Tát vào miệng! Con thỏ tát miệng!

-Thực Thiết Thú, ngươi cũng tát miệng cho ta!

-Hai người các ngươi đều tát miệng cho ta!

Vẻ mặt Hoàng Long đạo nhân căm uất nhìn con thỏ đang cắn mũi chân hắn ta, rồi lại nhìn thấy Thực Thiết Thú học theo con thỏ cắn vào chân còn lại của hắn ta.

Đầu của hai con hàng này cũng không lớn, nhưng đều có chung một đặc điểm, rất béo tốt, rất hung dữ lại còn con mẹ nó cắn người, răng lợi còn rất tốt!

-Tiểu tử, đây đều là những thứ ông đây chơi còn thừa lại! Năm đó có người đá ta, lần đó không được trả giá? Nói thật, kỹ thuật này của ngươi mà đặt ở Địa Cầu thì sẽ là trình độ đội bóng quốc gia của Trung Quốc.

Tần Thọ ngồi dưới đất cầm một cái chân chim vừa mới nướng chín ăn đến nỗi miệng chảy đầy mỡ, đồng thời khoác loác đến nỗi nước bọt bay đầy trời.

Bên cạnh con thỏ, Cổn Cổn lại đang lăn lộn vui chơi trong một đống cây trúc, trong ngực cũng ôm một cái chân chim làm cho cả người đều là dầu mỡ. Nhưng mà gia hỏa này cũng giống như Cổn Cổn ở trong vườn thú, không biết tắm rửa là gì, bẩn muốn chết.

Vẻ mặt Hoàng Long đạo nhân buồn bực ngồi ở đối diện hai con vật nhỏ.

Một con cóc tinh không biết bị chộp ở đâu tới trong lòng run sợ ngồi xổm ở bên cạnh giá nướng đang nướng con chim lớn kia, thầm nói trong nước mắt: "Đại vương, người cũng đừng trách ta, xem như tiểu yêu chăm sóc cho người trước lúc lâm chung... Đây cũng là hỏa táng, ngài lên đường bình an!"

Khóc nói rồi sau đó yên lặng ăn một miếng mông chim… Thơm!

Hoàng Long đạo nhân không quan tâm tới tiểu yêu này, mà hầm hừ nhìn hai kẻ vốn dĩ phải là tù binh ở trước mặt, hẳn là chúng phải chăm sóc hắn ta giống như cháu trai, bây giờ lại bị hắn ta tạo điều kiện chăm sóc cho mập mạp đến chết bầm.

Trong lòng Hoàng Long đạo nhân đột nhiên cảm thấy ủy khuất...

Hắn ta thật sự hối hận vì đã ra tay sớm, biết vậy hắn ta chờ con thỏ và con gấu trúc tách ra rồi mới xuống tay, chẳng phải là sẽ không có phiền phức sao?

Ôi...

Đáng tiếc trên thế giới không có thuốc hối hận, hắn ta cũng chỉ có thể bóp mũi chịu đựng.

Một lúc sau, Hoàng Long đạo nhân thật sự là không nhịn nổi nữa hỏi:

-Con thỏ, ngươi cứ khẳng định bần đạo sẽ không giết ngươi như vậy sao?

Tần Thọ lau vết dầu trên miệng nói:

-Muốn giết thì giết từ lâu rồi sao còn phải chờ đến bây giờ? Vốn dĩ ta đã cảm thấy không thích hợp rồi, thực lực của ngươi mạnh như vậy, bắt Thực Thiết Thú này còn cần phải tốn sức sao? Sau đó ngươi bảo ta đi tìm đồ ăn, ta mới thật sự cảm thấy không được bình thường, ngươi là tiên nhân ăn cái rắm ấy!

Hoàng Long đạo nhân dùng sức cắn cánh chim trong tay nói:

-Nói tiếp.

Tần Thọ nói:

-Ta đã cảm thấy ngươi không thích hợp nên quay lại nhìn, kết quả là nhìn thấy dáng vẻ ngươi vắt chân lên cổ mà chạy, lúc ấy ta đều hiểu hết. Con mẹ nó, ngươi biết ta, có phải không?

Hoàng Long đạo nhân không lên tiếng.

Tần Thọ đi tới, vẻ mặt Hoàng Long đạo nhân ghét bỏ nói:

-Con thỏ chết tiệt đi sang bên kia, cả người đều là dầu mỡ đừng bôi lên trên người ta! Con thỏ chết tiệt, sao ngươi lại lấy quần áo của ta lau nước mũi? Cút cút cút cút...

Hắn ta vừa la lên, Cổn Cổn ở bên cạnh tưởng rằng đang gọi nó, lập tức hấp tấp chạy tới ôm chân của hắn ta không buông tay.

Hoàng Long đạo nhân cúi đầu xuống, trong lòng thực sự có ý nghĩ muốn chết.

Con thỏ ăn cái gì cũng dùng tay cầm ăn, con thỏ nắm quần áo hắn ta thì cũng chỉ là hai dấu tay mà thôi; Nhưng mà Cổn Cổn thì khác, nó ôm ăn, bộ ngực, cái bụng, trên móng vuốt tất cả đều là dầu, con gấu này vừa mới ôm vào thì Hoàng Long đạo nhân dường như nhìn thấy bản đồ thế giới Nam Thiệm Bộ Châu ở trên chân mình!
Bạn cần đăng nhập để bình luận