Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 294: Nổ ra một con khỉ



Chương 294: Nổ ra một con khỉ





Trường Mi Hầu Tử cười nói:

-Lý do rất đơn giản, chỉ là một tảng đá bình thường, hắn ta muốn lấy thì cứ cho hắn lấy thôi.

-Nhưng mà, sao trước đây ngươi lại bảo ta đi trông hắn, không cho hắn lấy? Lãng phí thời gian của ta, còn làm ô uế mắt của ta! - Ba Thông truy hỏi.

Trường Mi Hầu Tử cười nói:

-Nếu ngươi mà không đi ngăn cản một chút, sao hắn ta có thể cút xéo nhanh như thế?

Ba Thông bỗng ngộ ra...

Trường Mi Hầu Tử lắc lắc đầu nói:

-Đạo lý thì ta không giải thích nữa, ngươi không có chuyện gì thì tập động não suy nghĩ, nghĩ thử xem đạo lý bên trong... ta đi trước đây.

Nói xong, Trường Mi Hầu Tử đi ra ngoài.

-Đại ca, ngươi đi đâu thế? - Ba Thông hỏi với theo.

Trường Mi Hầu Tử quơ quơ tay nói:

-Bảo tam ca của ngươi dùng ngọn núi nặn thành tảng đá, lại để đó! Đá bình thường, không dễ lừa người khác.

Ba Thông:

-...

-Ba Thông, ngươi vẫn là không hiểu? Suy nghĩ đi gần Ngao Lai Quốc có mấy ngọn núi lớn, có vùng biển rộng bao nhiêu, một nơi mênh mông như thế, Hoa Quả Sơn lại là một trong số nơi hội tụ thiên địa linh tú.

Đúng lúc này, một con khỉ mang vẻ mặt tang thương từ trong động đi ra, cảm thán nói:

-Hoa Quả Sơn của chúng ta linh khí nhiều hơn bên ngoài gấp mười lần! Trái cây ở Hoa Quả Sơn chứa nhiều linh khí, có thể gia tăng tu luyện của chúng khỉ con. Đồng thời, trái cây vô số, căn bản không cần lo lắng thiên tai!

-Một thiên động màu mỡ như thế nuôi dưỡng chúng ta, cũng nuôi dưỡng bầy khỉ, nhưng ngươi đáng lẽ phải hiểu, chính là bên ngoài dãy núi này, không biết có bao nhiêu cặp mắt đang thèm muốn đến chỗ này của chúng ta.

Ba Thông nghe thế, nhíu chặt mày lại, trong ánh mắt còn ánh lên sát khí, từng câu từng chữ nói:

-Còn dám thèm muốn đến chúng ta? Chẳng lẽ bốn huynh đệ của chúng ta năm đó giết người không đủ nhiều? Nếu bọn họ thích làm phân bón cho cây đào của chúng ta, ta đây cũng không ngại bọn họ cứ đến đây thử xem.

Thương Tang Hầu Tử lắc lắc đầu, úp bàn tay lại, chậm rãi bước đi, bộ dạng già nua học thức uyên thâm, nhưng tuổi của hắn ta lại không lớn hơn tuổi của Trường Mi Hầu Tử, thậm chí nếu quan sát tỉ mỉ, chỉ lớn tuổi hơn Ba Thông một chút thôi.

Thương Tang Hầu Tử nói:

-Trong thiên hạ, thiên môn mở rộng, trên chín tầng trời có thánh nhân, có Phật Tổ truyền đạo, có giáo chủ lập phái, kẻ mạnh vô số. Huynh đệ chúng ta, lại có thể cản trở được bao nhiêu người?

Ba Thông ngạo mạn nói:

-Đến bao nhiêu, giết bấy nhiêu!

Thương Tang Hầu Tử nói:

-Minh thương dễ cản ám tiễn khó phòng, hơn thế nữa, không sợ trộm đến trộm, chỉ sợ bị trộm nhung nhớ, lỡ như bị trộm nhung nhớ rồi, bốn huynh đệ chúng ta có chắc có thể bảo vệ được bí mật của Hoa Quả Sơn này nữa không?

Ba Thống nhìn thẳng nói:

-Ý ngươi nói là?

-Suỵt... Chúng ta biết được là đủ rồi, không cần phải nói ra. - Thương Tang Hầu Tử nói.

Ba Thông ý thức được nhìn về phía đông của Hoa Quả Sơn, một khối đen trên một vùng đất nhỏ gần biển, và còn cả tảng đá mà chúng khỉ con hay đi vệ sinh bên trên...

Thương Tang Hầu Tử nói:

-Kẻ trộm khôn lanh quỷ quyệt, nếu đã không thể ngày đêm canh giữ, chi bằng cứ để cho bọn họ trộm đi một cái cũng được.

Ba Thông đột nhiên hiểu ra...

Thương Tang Hầu Tử nói:

-Đó là gốc rể của chúng ta, cũng là then chốt linh khí của Hoa Quả Sơn, tuyệt đối không thể để bất cứ ai biết được, hiểu rõ chưa?

Ba Thông dùng sức gật gật đầu nói:

-Nhị ca, ta chỉ là phản ứng chậm, chứ đâu có ngu. Ngươi nói như thế, ta đương nhiên hiểu rồi... Sau này nếu còn có người đến, ta sẽ dẫn dụ bọn họ chú ý đến tảng đá mà đại ca mang về là được rồi.

Thương Tang Hầu Tử hài lòng gật gật đầu nói:

-Vậy mới phải chứ, được rồi không nói nhiều nữa, ta đi đây... không khí tốt như thế này, không đi ngủ, thật quá đáng tiếc.

Hai con khỉ giống như đang nghiên cứu cái gì, Tần Thọ vốn không hay biết gì, đúng ngay lúc này, hắn ôm lấy tảng đá một hơi chạy về chỗ sườn núi mà hắn đã đưa mấy tiểu yêu đến, sau đó ném tảng đá từ trên cao xuống, bang một tiếng, tảng đá va chạm trên mặt đất, tạo thành một cái hố lớn!

Nhưng mà tảng đá lại không hề bị hư hỏng gì!

Tần Thọ thấy vậy, vừa ý gật đầu, quay về lấy tay lau lau rồi quan sát kỹ!

Chỉ thấy đám yêu quái trước mặt chổng mông vểnh đuôi chạy loạn!

Mặt Tần Thọ đen lại, nhanh bò lên trên xe tăng, đứng ở trên cao nhìn lại, vậy mới thấy đám khỉ đuổi đến bên ngoài Hoa Quả Sơn thì không đuổi lên nữa, từng con từng con át át kêu loạn, tức anh ách quay trở về rồi.

-Vậy là xong rồi sao?

Tẩn Thọ thấy vậy, có chút hưng phấn nói.

-Con thỏ, ngươi còn muốn gì nữa? Chẳng lẽ muốn bọn họ bắt chúng ta đi tra tấn ngươi mới vui sao? - Lò Bát Quái hỏi.

Tần Thọ nghe thế, ngay lập tức vui vẻ, học theo dáng vẻ của Nhật Du Thần trước đây, rung đùi đắc ý, ngạo mạo nói:

-Ai dám? Thỏ gia ta đây là thiên thần!

Lò Bát Quái vừa nghe, bĩu môi, thần gì hắn chưa thấy qua, Nhật Du Thần ở trong mắt hắn thì được coi là cái thá gì! Nhưng hắn ta hiểu rất rõ, ở trong mắt đám yêu tinh núi này, đừng nói là Nhật Du Thần, Thổ Địa, Sơn Thần ở đây cũng là thần... Thân phận này chính xác có chút mặt mũi.

Tần Thọ cũng không thèm để ý đến Lò Bát Quái, tiếp tục nghiên cứu tảng đá trong tay hắn ta.

Đột nhiên, Tần Thọ phát hiện tảng đá này có vết nứt!

Tần Thọ đâm một cái, tỉ mỉ nghiên cứu, lại dùng sức gõ gõ, chỉ nghe thấy rắc rắc một tiếng... Vết nứt lớn ra!

Trong lòng Tần Thọ chấn động, nói thầm: “Chẳng lẽ con khỉ sắp ra đời?”

Giống như hồi đáp sự tưởng tượng của Tần Thọ, tảng đá lại rắc rắc một tiếng nút ra một vết, hơn nữa rất nhanh từ từ lan rộng ra!

Tân Thọ căng thẳng!

Tuy nhiên, hắn lại muốn ăn tảng đá này để bổ thân thể, nhưng mà kiếp trước hắn lại thích Tôn Ngộ Không!

Những cái khác không nói, hắn ta thích nhất là khí thế bá đạo của Tôn Ngộ Không!

Trên đánh Lăng Tiêu Bảo Điện, muốn cùng Ngọc Đế luân phiên ngồi bảo tọa!

Dưới đánh yêu ma!

Đặc biệt là khi gặp phải nữ yêu quái, thậm chí còn tự tin hơn nhiều so với các hòa thượng, còn không biết xấu hổ mà la một tiếng:

-Yêu quái đừng hòng chạy! Ăn của lão tôn một gậy!

Tần Thọ mỗi lần xem đến đây, cũng đều tự mình than thở, cảm thán sự khổ tâm của bồ tát quan âm, nếu như không phải bị bùa chú của vòng kim cô trên đầu trói buộc, dự là con khỉ đó cũng sẽ không đánh tới tây thiên đâu... Mà sẽ là gieo giống suốt đường đi, sau đó dẫn theo một ngàn tám trăm lẻ tám con khỉ con tụ nghĩa tại Linh Sơn rồi.

Nhưng bất luận là nói như thế nào, Tần Thọ kiếp trước là người Trung Quốc, trong lòng đều có một Mỹ Hầu Vương, cũng đều có một tính khí như khỉ hầu vương.

Tôn Ngộ Không không ra, đó là một tảng đá, nếu như ra đời, vậy là gặp được một thần tượng rồi!

Thế là Tần Thọ có chút kích động, im lặng móc ra một tấm khăn đứng dậy lau lau Lò Bát Quái.

-Ngươi muốn làm gì?

Lò Bát Quái bị hành đồng khác thường này của con Thỏ làm cho giật mình, đột nhiên đối xử tốt với hắn, hắn cảm giác một trận không tự nhiên hét lớn.

Tần Thọ nói:

-Thỏ gia giúp ngươi chà chà lưng nha, đối xử tốt với ngươi, có vấn đề gì không?

-Có vấn đề! Có vấn đề lớn, tốt nhất là ngươi đối với ta tệ một chút, ngươi như vậy, ta luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện.

Lò Bát Quái quá hiểu con thỏ rồi, con thỏ này không bao giờ vô duyên vô cớ cần mẫn như vậy, làm như vậy chắc chắn có âm mưu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận