Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 229: Con thỏ còn sống



Chương 229: Con thỏ còn sống






Lỗ đại sư, Văn Khúc Tinh cười khổ một tiếng nói:

-Thứ nhất là không tra ra, thứ hai là chúng ta tra được cái này!

Đang lúc nói chuyện, hai người chỉ về một quyển sắc lệnh, trên đó viết:

-Mọi thứ ở chỗ Thái Âm Tinh không được điều tra, nếu điều tra thì sẽ trảm lập quyết!

Trù Thần sững sờ, sau đó cười khổ nói:

-Thôi, không tra cũng được.

Ba người gật gật đầu, sau đó cùng rời khỏi kho tàng, nhưng mà rõ ràng tâm trạng ba người không tốt mấy.

Có lẽ khoảng thời gian sống cùng con thỏ này không dài, hơn nữa con thỏ chết tiệt này cũng quá hèn hạ. Nhưng mà không thể không nói, sống lâu như vậy, đây là lần đầu trong đời bọn họ thấy món đồ chơi này, bỗng nhiên có thêm chút niềm vui, chứ không phải chỉ có cuộc sống bất tận cứng nhắc như thế.

Quan trọng nhất là, trong mắt bọn hắn, một ngày làm thầy thì cả đời làm thầy, chuyện của đồ đệ không thể không quan tâm.

Nhưng mà trước mặt, những chuyện này dường như hơi khó giải quyết.

Cùng lúc đó, có người còn không ngủ được.

Đó chính là Thác Tháp Thiên Vương Lý Tịnh, đại nguyên soái của tam quân Thiên Đình.

Loảng xoảng!

Rầm!

Soạt!

Từng tiếng đồ vật bị vỡ vang lên trong Lý phủ, đồng thời vang lên một giọng nói trong trẻo:

-Cha!

-Đều tại cha!

-Con đã nghe nói là cha ép con thỏ đó rời đi!

-Cha có biết, lúc trước con bị bắt nạt có bao nhiêu tủi thân?

-Chính là con thỏ đã giúp con!

-Còn nữa, cha ép con thỏ đi, nói là muốn tốt cho hắn, vậy bây giờ thì sao?

-Con thỏ chết rồi… oa oa…

Sau đó chính là tiếng đồ vật bị đập vỡ, tiếng Lý Tịnh khổ sở dỗ dành đứa con.

-Trinh Anh, con nghe ta nói, chuyện này ai cũng không nghĩ đến. Ai có thể nghĩ được trong phòng bếp của Trù Thần còn giấu Hắc Long chứ?

Lý Tịnh cũng vô cùng buồn bã, lúc đầu con thỏ chết rồi, tâm tình của hắn cũng không tốt lắm.

Giống như Lý Trinh Anh nói, dù sao con thỏ cũng giúp Lý Trinh Anh. Hắn chỉ không muốn Lý Trinh Anh bị làm hư, nhưng cũng không muốn con thỏ chết đi.

Bây giờ con thỏ chết rồi, ít nhiều gì trong lòng hắn cũng có cảm giác tội lỗi.

Nhưng mà bây giờ, nhà sắp bị Lý Trinh Anh phá hủy rỗi, bỗng nhiên hắn không còn chút cảm giác tội lỗi nào, mà trái lại muốn đánh chết kẻ khốn kiếp nói việc này với Lý Trinh Anh.

Đồng thời cũng cảm thấy may mắn, con thỏ chết tiệt này chỉ ở chung vài ba ngày mà đã làm cho cục cưng của mình trở thành con nhím nhỏ rồi, nếu tiếp tục ở chung, hắn không dám suy nghĩ nữa.

-Ta mặc kệ! Cũng bởi vì cha nên con thỏ mới chết!

Lý Trinh Anh khóc oa oa.

Lý Tịnh dỗ nửa ngày cũng không dỗ nổi.

Về phần Kim Tra, Mộc Tra đều không ở bên cạnh, vợ của Lý Tịnh là Ân Thập Nương cũng ra ngoài rồi.

Bây giờ một mình hắn đối mặt với tiểu tổ tông này, hắn đã hoàn toàn hết cách.

Lúc này, hắn mới liếc mắt nhìn thấy Na Tra đứng ở cổng móc lỗ tai, vô cùng không cam lòng mà nói:

-Na Tra, con đến quản muội muội con đi.

Na Tra bĩu môi, đầy vẻ khinh bỉ mà nói:

-Hôm nay con đứng về phía muội muội, cha vẫn như thế, đã làm sai chuyện mà mãi mãi cũng không thừa nhận. Há miệng còn cứng hơn so với con vịt, tự ái chết tiệt...

Lý Tịnh nghe vậy, lập tức có chút bực tức… trong lòng tự nhủ: “Con mẹ nó, đã khi nào con đứng bên phía ta chứ?”

Hai cha con mắt lớn trừng mắt nhỏ nửa ngày, cuối cùng Lý Tịnh tức giận giậm chân một cái, không cầu xin Na Tra nữa, hắn tiếp tục dỗ Lý Trinh Anh, kết quả quay mặt lại thì lại thấy nồi, bát, chậu, gáo, bình hoa lớn...

Nhìn thấy những món đồ quý giá mình đem từ thế gian tới bị đánh vỡ nát, trong lòng Lý Tịnh như nhỏ máu...

Đúng lúc này, quản gia vội vội vàng vàng chạy vào, nói:

-Lão gia, tin tức mới nhất, con thỏ kia chưa chết!

-Không chết?

Lý Tịnh, Lý Trinh Anh, gồm cả Na Tra đều sững sờ.

Sau đó, Lý Trinh Anh quệt nước mắt trên gương mặt nhỏ nhắn chạy tới, hỏi:

-Lý thúc, con thỏ thật sự chưa chết sao?

Lý quản gia vốn không phải họ Lý, nhưng theo Lý gia cả một đời, Lý Tịnh ban cho họ Lý. Hắn đối với Lý gia vẫn luôn trung thành, cho dù là Na Tra cũng tôn trọng hắn chẳng kém Lý Tịnh bao nhiêu...

Lý quản gia gật đầu nói:

-Đương nhiên, mọi người đều biết, Thiên Bồng nguyên soái và con thỏ kia có quan hệ rất tốt. Nghe nói con thỏ chết rồi, hắn dẫn người vội về chịu tang, kết quả con thỏ chưa chết, hắn lại trở về. Đây đều là những tiên dân vội đi theo chịu tang nói, chắc là không sai.

Còn nữa, sau khi Thiên Bồng nguyên soái trở về đại trướng thủy quân, cũng mắng con thỏ không ra gì, chắc là quá đau lòng đó...

Đủ nguyên nhân hợp lại, chắc là con thỏ chưa chết.

-Tốt quá rồi! Ca ca, ta muốn ăn cơm!

Lý Trinh Anh vui vẻ chạy tới, ôm Na Tra làm nũng nói.

Na Tra nghe vậy, lập tức thở nhẹ ra:

-Muội đói bụng cả ngày, rốt cục cũng chịu ăn cơm… muội muội ngốc, ta đi chuẩn bị món muội thích ăn nhất.

Nói xong, Na Tra dẫn theo Lý Trinh Anh rời đi...

Lý Tịnh nhìn xem đồ sứ vỡ vụn dưới đất, trong lòng đang rỉ máu, đồng thời trong đầu nảy ra một ý niệm vô cùng kiên định, tuyệt đối không thể để cho Lý Trinh Anh và con thỏ kia qua lại với nhau!

Lúc này nghe được ở nơi xa Lý Trinh Anh vui vẻ kêu lên:

-Ca ca, ngày mai chúng ta đi bái phỏng Trù Thần đi, muội nghe nói con thỏ ở đó...

Lý Tịnh híp mắt, nói:

-Lão Lý, ngươi thu dọn đồ vật, ta phải suy nghĩ vài chuyện.

Quản gia hiểu rất rõ Lý Tịnh, nhìn qua tình huống đã biết Lý Tịnh đang suy nghĩ gì, vì thế giọng nói nặng nề mà nói:

-Lão gia, tiểu thư vẫn luôn không có bằng hữu, thật vất vả mới có một người...

-Bạn bè không tốt thì cần làm gì?

Lý Tịnh vung tay lên, sải bước mà đi.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, Tần Thọ đứng lên, sau khi ngồi trên giường ngẩn người một lúc thì xuống lầu chuẩn bị bữa sáng.

Kết quả lại phát hiện, Hằng Nga đã sớm đi rồi, món ăn ngày hôm qua còn chưa ăn xong đã được hâm nóng, đặt lên bàn lần nữa.

Hơn nữa, dường như những món ăn này Hằng Nga đã cẩn thận sắp xếp lại, không nhìn ra là ăn cơm thừa rượu cặn, ngược lại nhìn lại muốn ăn.

Đương nhiên món ngon nhất vẫn là sắc đẹp trước mắt...

-Ngọc Nhi, một lát nữa em đi đâu? - Hằng Nga hỏi.

Tinh thần của Tần Thọ vừa mới chia ra, bây giờ không có chút sức sống, ngáp một cái nói:

-Ở nhà đi ngủ, nghỉ ngơi mấy ngày, lại đi đến chỗ sư phụ. Đồ ăn lần trước nấu, chắc là còn đủ ăn mấy ngày.

Hằng Nga hé miệng cười nói:

-Lúc lấy đồ phải báo với Trù Thần, bên ngoài không thể so với trong nhà, đối với người khác phải tôn trọng, phải lễ phép...

Tần Thọ dùng sức gật đầu thật mạnh, nhưng trong lòng suy nghĩ:

-Nếu để cho Trù Thần biết, đoán chừng sẽ đánh chết hắn mất… dù sao quy tắc cũng do mình tạo ra, lúc ăn xong cũng không có nói bỏ bao mang về.


Bạn cần đăng nhập để bình luận