Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 287: Thu phục yêu quái






Chương 287. Thu phục yêu quái

Tần Thọ bỗng nhiên không biết nói gì, vốn biết những yêu quái này là loại tôm tép rồi, chỉ là không thể ngờ nổi, hắn vẫn đánh giá cao bọn họ...

-Không thể bay được đúng không? Được…

Tần Thọ gật gù, vung tay lên liền hóa ra một cái trống lớn, một cái chiêng đồng.

Vốn Tần Thọ còn muốn biến một cái kèn xô na gì đó, sau đó nghĩ lại, không nên đánh giá quá cao trí tuệ mấy kẻ này, liền nghĩ luôn thôi đi vậy.

Tần Thọ ném đồ trang bị cho mọi người nói:

-Cầm lấy đi, gõ lên, bây giờ bắt đầu, cùng thỏ gia ta đi tuần núi!

-Đại vương, có cần phải đưa bảo tọa cho người ngồi không? - Yêu Vương Đầu Báo ân cần hỏi.

Tần Thọ sờ cằm, cười nói:

-Được, làm một cái thật to cho ta! Thật cao vào! Lấy da của hổ để lót bảo tọa nữa!

Yêu vương đầu báo vừa nghe vậy, lập tức thưa vâng, tiện tay lấy ra từ trong túi một xấp da hổ, hỏi:

-Đại vương, người xem dùng màu nào đây?

Tần Thọ nhìn một cái, lúc này mới nhớ lại, đây là Địa Tiên Giới đầy thứ đồ, hổ ở trên trời xem như là vô cùng hiếm ít như trâu bò, nhưng mà ở đây, chẳng khác gì đám gà con cả... tùy tiện một con yêu quái cũng có thể đạp dưới chân.

Có điều, Tần Thọ thấy thế này là ổn rồi, vì vậy liền chọn ra một bộ da cọp màu trắng.

Sau đó Tần Thọ vung tay mình lên, biến cái bảo tọa đã thành rác trở thành một cái xe tăng sáng bóng!

Hết cách rồi, những kĩ thuật khoa học bên trong nhiều lắm, Tần Thọ hoàn toàn không hiểu, vốn dĩ làm không ra được. Có điều, cho dù có làm ra được, xe tăng ở thế giới này cũng chẳng có tác dụng gì, vì vậy một cái vỏ xe tăng là được, nhưng mà chỉ có vỏ bên ngoài, Tần Thọ lại cảm thấy có chút trống rỗng, không đầy đủ.

Lập tức, tên lưu manh này liền biến xe tăng thành thật...

-Ha ha, đại vương ngài ngồi cái này sao? Cái này một mình ta là được rồi! Không cần kẻ khác giúp sức!

Lợn Rừng Tinh bởi vì bỏ chạy, trong lòng vẫn luôn dè dặt, suy nghĩ tìm cách biểu hiện lòng thành của mình.

Vừa thấy Tần Thọ sao lại biến ra một thứ trông rất kỳ quái, ý nghĩ đầu tiên của hắn chính là, đây mà cũng là bảo tọa? Bất kể là cái bảo tọa gì, chắc cũng chẳng nặng mấy, hắn liền trộm nhảy lên xem, bên trong trống không! Một cái xác không, dùng sức lực của hắn là có thể nâng lên rồi. Lúc này mới xung phong xông lên nhận việc.

Tần Thọ nghe vậy, bỗng vui vẻ, nói:

-Một mình ngươi?

Lợn Rừng Tinh liền vỗ ngực nói:

-Đương nhiên! Đại vương, ta đã nói với người, người đừng thấy ta mập, đừng coi thường ta vừa thành hình, thế nhưng ta có thần lực trời sinh! Bảo tọa như thế này, một mình ta là đủ!

Tần Thọ gật đầu nói:

-Được, vậy ngươi tới bê đi!

Lợn Rừng Tinh cười mấy tiếng, sau đó lập tức dồn lực, xông lên trên, hô to một tiếng:

-Lên!

Ngoài hắn ra đám tiểu yêu đều lũ lượt nhìn sang, trong lòng mắng lớn: “Rõ là đồ đầu heo, sao mà lại khôn vậy? Lẽ nào cha của hắn không phải heo?”

Yêu Vương Đầu Báo lại càng khó chịu, trên đường đi nịnh hót, hắn lại bị một con heo đánh bại! Không vui! Vô cùng không vui!

Nếu không lo việc Tần Thọ ở đây, hắn muốn đập một cái cho con heo thành tinh này chết tươi.

Giữa lúc bọn họ hối hận không giành được cơ hội lấy lòng, con heo gào lên hai tiếng, sau đó cái xe tăng không động đậy tí nào...

Mọi người ngạc nhiên, chuyện gì thế?

Lợn Rừng Tinh cũng ngơ ra, sao cái này nặng như vậy? Thế mà nhấc không lên?

Tần Thọ cười hì hì nói:

-Con heo nhỏ, ngươi phải nhấc lên đấy.

Lợn Rừng Tinh nuốt ngụm nước bọt, lại lần nữa gào lên lấy sức, kết quả vẫn không nhấc được xe tăng lên như cũ.

Tần Thọ cười híp mắt nói:

-Ngươi phải nhấc lên đấy.

Lợn Rừng Tinh khổ sở nhìn Tần Thọ, hắn rất muốn nói không nhấc lên được, nhưng mà không dám... Những yêu quái khác chưa từng thấy sự hung ác của con thỏ này, hắn lại thấy rồi, cái bếp lò biết chạy ấy dọa chết heo.

Tần Thọ cười híp mắt nhìn Lợn Rừng Tinh, sau đó biến ra một cái ghế xếp đặt trên xe tăng, ngồi lên một cái, vung tay lên, hai cái xích sắt rơi vào mặt của Lợn Rừng Tinh, Tần Thọ nói:

-Nhấc không được, vậy thì kéo đi! Ngươi không phải chạy nhanh lắm à? Thỏ gia ta đây muốn ngươi chạy thật nhanh, còn không xóc nảy! Nếu mà xóc nảy một lần, nấu thịt ngươi!

Lợn Rừng Tinh vừa nghe, giờ mới hiểu ra, con thỏ đang tính sổ đấy!

Hắn nhấc lên không nổi, kéo đi có lẽ là được, thế nhưng với việc chạy đi, đánh chết hắn cũng làm không nổi!

Lợn Rừng Tinh phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, gào khóc nói:

-Đại vương, ta sai rồi... ta đảm bảo, sau này không chạy nữa, tuyệt đối trung thành với ngài!

Nói xong, Lợn Rừng Tinh dập đầu như băm tỏi...

Những yêu quái khác cũng hiểu ra, nghĩ lại yêu cầu của con thỏ, từng con đổi vị trí suy xét, sau đó mới đau khổ nhận ra, chuyện này... hình như không ai trong họ làm được! Bỗng nhiên từng con yêu quái đều đổ mồ hôi lạnh đầy đầu... bọn họ chợt phát hiện ra, cách trừng phạt của con thỏ này, so với việc động cái là đánh của Yêu Vương Đầu Báo còn dằn vặt hơn...

Tần Thọ cười híp mắt:

-Được, vậy thì cho ngươi thêm một cơ hội, nếu mà còn dám chạy... hừm... ngươi đi mở đường tiên phong.

Lợn Rừng Tinh vừa nghe liền gật đầu liên tục, vội vã bò lên, chạy tới gánh cái cờ lớn xông lên trước nhất. Trước đó, hắn còn nghi ngờ thực lực của Tần Thọ, cho là Tần Thọ là một con thỏ chưa biến hình, cũng chỉ lợi hại hơn hắn chút thôi. Bây giờ thì hắn biết rồi, con thỏ này thật quá mạnh, dĩ nhiên không còn suy nghĩ chạy trốn nữa.

Đây chính là yêu quái, chỉ cần chỗ dựa đủ mạnh, bọn họ sẽ đủ trung thành, bởi vì... bọn họ luôn đặt mạng sống lên hàng đầu.

Địa Tiên Giới hung hiểm, mạng sống một là dựa vào bản lĩnh, hai là dựa vào chống lưng.

Thế nhưng bọn yêu quái hoang dã trong núi không có kế thừa, không có chỗ dựa, vì vậy chỉ dựa vào chút bản lĩnh trời sinh của mình sẽ không sống được bao lâu. Bởi vậy, bất kể là xuất phát từ bản năng hay là từ lý trí, bọn họ hoặc là đi theo bầy đàn, hoặc là tìm chỗ dựa xung quanh, nương nhờ vào bất kỳ yêu quái nào mạnh hơn mình, tìm sự che chở hoặc là nhận làm thầy.

Dưới cái nhìn của họ, lý tưởng nhất là bái sư có truyền thừa, sau đó nương nhờ vào các đại yêu vương để làm chỗ dựa qua ngày, kém nhất là sống thành bầy, cuối cùng là lo lắng sợ hãi phải đơn độc...

Đương nhiên cũng có ngoại lệ, chính là yêu quái thật sự mạnh mẽ đáng sợ, đối với bản lĩnh của mình tự tin tuyệt đối, mới có thể lựa chọn đi riêng một đường.

Vì vậy, Địa Tiên Giới cũng có một câu nói lưu truyền: Thà động vào yêu quái cả núi, chớ động vào yêu quái đi riêng.

Thu phục được Lợn Rừng Tinh, Tần Thọ lấy ra một cái kính đen đeo lên, ngồi trên cái ghế xếp của mình, hai chân vắt vẻo, hả hê nói:

-Chúng tiểu yêu, bê đại vương lên xuất phát nào!

-Vâng!

Tám con Ngưu Tinh, Tê Giác Tinh vóc dáng to lớn chạy tới, hô to một tiếng:

-Lên!

Xe tăng bị nâng lên, sau đó đám tiểu yêu gõ trống, gõ chiêng, tùng tùng tùng, leng keng leng keng bắt đầu đi.




Bạn cần đăng nhập để bình luận