Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 309: Tôn Ngộ Không




Chương 309: Tôn Ngộ Không





Tùng Quả trợn hai mắt nói:

-Cái gì gọi là hắn cứu mạng ngươi? Cho dù hắn không ra tay thì ta cũng sẽ đuổi tới, ai có thể giết ngươi được?

Thạch Hầu lại lắc đầu nói:

-Cuối cùng chuyện ngươi nói đã không xảy ra, mà chuyện xảy ra là hắn đã cứu ta.

-Thạch Hầu, ngươi chắc chứ?

Lúc này, phân thân ảo ảnh của Tu Bồ Đề Tổ Sư hỏi.

Thạch Hầu gật đầu nói:

-Chắc chắn!

Tần Thọ vừa nghe thấy, cười toe toét nói:

-Hầu tử, ngươi thật coi trọng nghĩa khí, nhưng... ngươi nên bái sư thì bái sư đi, thỏ gia ta sẽ tự mình nghĩ cách.

Nhưng Thạch Hầu hoàn toàn không để ý đến Tần Thọ, nói:

-Ta chỉ có yêu cầu này, đạt được, ta sẽ bái sư. Còn không được, ta sẽ dẫn theo con thỏ này xuống núi.

Quảng Vân, Phó Đại Cước, Tùng Quả và đám đệ tử đều trợn tròn mắt... Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới, mọi chuyện sẽ phát triển đến mức này.

Tất cả mọi người vô thức nhìn về phía Tu Bồ Đề Tổ Sư.

Một lúc lâu sau, Tu Bồ Đề Tổ Sư gật đầu nhẹ nói:

-Vậy cùng nhau nhận đi.

Nghe hắn nói như thế, Tần Thọ lập tức vui mừng khôn xiết, hắn vất vả lâu như vậy, cuối cùng cũng tìm được một sư phụ lợi hại, có thể bái sư học nghệ!

Về việc Tu Bồ Đề Tổ Sư đồng ý, Tần Thọ có phần hơi kinh ngạc, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ thật sự giống như trong sách kiếp trước đã nói, Thạch Hầu này quan trọng với Tu Bồ Đề Tổ Sư như vậy? Thế nhưng hắn lại thay đổi quy củ, nhận ta nhập môn?”

-Con thỏ, dâng trà đi.

Đúng lúc này, Tùng Quả miễn cưỡng cầm chén trà đến và nói.

Tần Thọ và Thạch Hầu nhìn nhau, cả hai nở nụ cười, sau đó hai người mỗi người một ly trà, quỳ xuống đất cúi đầu và dâng trà!

Phân thân ảo ảnh của Tu Bồ Đề Tổ Sư uống trà, đã bái sư xong.

Tu Bồ Đề Tổ Sư nói:

-Trong tông môn của ta có mười hai chữ, phân công đặt tên, đến các ngươi là thế hệ thứ mười của các tiểu đệ tử rồi.

Thạch Hầu lập tức hỏi:

-Là mười hai chữ gì?

Tu Bồ Đề Tổ Sư nói:

-Là 'Quảng, Đại, Trí, Tuệ, Thực, Như, Tính, Hải, Dĩnh, Ngộ, Viên, Giác' mười hai chữ. Sắp xếp đến ngươi và con thỏ đang là chữ 'Ngộ'. Ngươi có tên gì không?

Thạch Hầu lắc đầu nói:

-Đệ tử mới vừa ra khỏi tảng đá, không có tên.

Tu Bồ Đề Tổ Sư nhìn về phía Tần Thọ nói:

-Ngươi thì sao?

Tần Thọ đứng thẳng nói:

-Tần Thọ!

-To gan! Con thỏ ngươi dám mắng sư tôn là cầm thú sao? - #Quảng Vân giận dữ nói.

Tần Thọ trợn hai mắt nói:

-Đầu óc của ngươi bị nước vào à? Ta nói ta tên là Tần Thọ.

Nói xong Tần Thọ lấy giấy ra, viết tên của hắn lên đó.

Sau khi mọi người nhìn thấy, lập tức nhìn nhau một lúc, rồi tiếng cười khúc khích liên tục vang lên bên tai, Tùng Quả không chút khách khí nói:

-Ngươi đúng là không... thất vọng cái tên của ngươi!

Tần Thọ phản bác lại:

-Đương nhiên, ta đã định trước là có mệnh trường thọ.

Mọi người không nói nên lời, da mặt của con thỏ này thật sự là không thể phá vỡ được!

Thạch Hầu đứng bên cạnh cười toe toét, giống như đã ăn trộm được niềm vui.

Tần Thọ nhìn nơi này, trong lòng thở dài một trận, hắn cũng không biết vì hắn đến đây, hay là vì nguyên nhân khác, quỹ đạo phát triển của Thạch Hầu ở thế giới này, ban đầu đã có chút thay đổi.

Hắn còn nhớ rõ, lúc vừa nhảy ra khỏi tảng đá, ánh mắt trong suốt vô cùng, tung tăng nhảy nhót giống như con khỉ nhỏ trên núi.

Nhưng sau khi trải qua bị Ngao Tuế dùng sức bắt nạt, hắn rõ ràng đã trở nên trầm lắng hơn, ít nói hơn và suy nghĩ nhiều hơn.

Từ Hoa Quả Sơn đến Phương Thốn Sơn, khoảng cách xa như vậy, hắn cũng chưa bao giờ cười, không ngờ tới ở đây hắn lại nở nụ cười.

Lúc này Tu Bồ Đề Tổ Sư mở miệng nói:

-Một khi đã như vậy, Thạch Hầu, vi sư đặt cho ngươi một cái tên được không?

Thạch Hầu vừa nghe thấy lập tức mừng rỡ, cung kính nói:

-Hay quá, xin sư phụ đặt tên.

Tu Bồ Đề Tổ Sư cười nói:

-Nhìn bộ dáng của ngươi, giống một con khỉ lông dày, nhưng nếu đã vào tông môn của ta thì không phải là dã thú nữa, bỏ chữ khuyển lấy chữ Tôn làm họ. Ngươi là thế hệ chữ Ngộ... Ừm, vậy kêu là Tôn Ngộ Không. Ngươi có thích không?

Tôn Ngộ Không nghe thấy, hai mắt sáng lên, cười nói:

-Hay, hay quá! Ta sẽ lấy tên này!

Cho dù Tôn Ngộ Không trầm lặng đến đâu, cuối cùng cũng chỉ là con khỉ nhỏ mới sinh ra không bao lâu, gặp được chuyện vui vẻ, chuyện bị bắt nạt bao phủ u ám trong lòng cũng tan biến mất, lộ ra bản tính của con khỉ, hoa chân múa tay vui sướng nở nụ cười, không quên kéo Tần Thọ, lặp lại một câu:

-Con thỏ, ta có tên rồi, ta tên là Tôn Ngộ Không! Ngươi nhớ kỹ chưa?

Tần Thọ cười nói:

-Biết, ta biết từ lâu rồi.

-Biết từ lâu rồi? Làm sao ngươi có thể biết được? Lão Tôn ta đây mới vừa có tên! Ngươi nghe cho kỹ đây, lão Tôn ta tên là Tôn Ngộ Không! Nhớ kỹ chưa?

Tôn Ngộ Không thật sự rất phấn khởi, tựa như lặp lại hình dáng con khỉ, nắm lấy con thỏ nhắc lại.

Tần Thọ có thể nói gì, đối mặt với con khỉ này, hắn cũng chỉ có thể gật đầu:

-Ừm, ta biết rồi.

-Biết là tốt rồi, nhưng đừng quên, ta tên là Tôn Ngộ Không. Đúng rồi, ngươi giúp ta nhớ kỹ một chút, tránh để ngày hôm sau ta lại quên... Ta tên là Tôn Ngộ Không...

Tôn Ngộ Không lôi kéo con thỏ, lải nhải lặp lại.

Lúc đầu Tần Thọ cũng rất phấn khởi, vì cuối cùng hắn đã chắc chắn Thạch Hầu này là Tôn Ngộ Không!

Là thần tượng thuở nhỏ của hắn!

Hơn nữa trước đó con khỉ quả thực rất ngầu, phù hợp với hình tượng trong lòng của hắn.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, con khỉ từ một thần tượng rất ngầu biến thành một bà cô lắm mồm, Tần Thọ thấy hình tượng bị phá hủy, không chịu nổi, nhìn về phía Tu Bồ Đề Tổ Sư cầu cứu.

Kết quả là hắn không biết đã cầm lấy cuốn sách từ khi nào, bắt đầu đọc sách.

Hắn lại nhìn về phía những người khác...

Quảng Vân đang lôi kéo Phó Đại Cước thảo luận về hình dạng đám mây trên bầu trời.

Quảng Sơn cường tráng cúi đầu đá con kiến...

Tùng Quả lại cúi đầu nghịch ngón tay của mình, nhưng những người này đều không ngoại lệ, khóe mắt của bọn họ lén nhìn hắn, hơn nữa lâu lâu lại mím môi, xoay qua... Cười khúc khích ra tiếng... rõ ràng là đang cố ý chê cười hắn!

Tính cách của Tùng quả là đơn giản nhất, sau khi cười hai lần, hắn không nhịn được cười ha ha nói:

-Con thỏ, cho ngươi làm phiền ta! Ngươi cũng có ngày hôm nay, ha ha... Phiền chết ngươi!

Mặt già của Tần Thọ tối sầm lại, liếc mắt nhìn Thạch Hầu nói:

-Ngươi còn dám theo ta lặp lại một lần nữa, thỏ gia ta sẽ bắt đầu nhận người thân.

Tôn Ngộ Không vừa nghe thấy liền vội vàng ngậm miệng, cười hì hì nói:

-Đa tạ sư phụ đã ban tên cho! Con thỏ này gọi là gì?

Tu Bồ Đề Tổ Sư ngẩng đầu nói:

-Hắn... Vẫn gọi là Tần Ngộ đi.

Tần Thọ sửng sốt, ban đầu hắn tưởng rằng Tu Bồ Đề Tổ Sư sẽ thêm chút văn vẻ lên tên của hắn, không ngờ lại có cái tên như vậy, Tần Thọ nghĩ kỹ lại, cái tên này, theo nghĩa đen, đúng là còn dễ nghe hơn tên thật của hắn. Nhưng trong lòng của Tần Thọ, vẫn nhận thức cái tên của chính mình...

Đương nhiên, Tần Thọ cũng không phải không biết tốt xấu, mà làm theo con khỉ cúi người hành lễ nói:

-Tạ ơn sư phụ ban tên.

Tu Bồ Đề Tổ Sư gật đầu nhẹ nói:

-Tùng Quả, đi thu xếp chỗ ở cho bọn họ đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận